Đại Tiểu Thư Phá Sản Và Kim Chủ Hờ

Chương 17:

Chương 17:
Trong buổi tiệc từ thiện tối nay, Hứa Bạch với tư cách là trợ lý kiêm bạn đồng hành của tôi đã ở bên cạnh tôi.
Tôi đã nhìn thấy Thẩm Tư Mộc.
Cô ta thân mật khoác tay một người đàn ông trung niên lớn tuổi, cách ăn mặc hoàn toàn khác so với lần ở bệnh viện, dường như lại trở về dáng vẻ trước khi nhà họ Thẩm phá sản.
Cô ta nhìn thấy tôi, ném một ánh mắt khiêu khích về phía tôi.
Tôi thu lại ánh mắt, thầm nghĩ dáng vẻ ngu ngốc này thì chẳng thay đổi chút nào.
— Sống dựa vào đàn ông, mãi mãi là thủ đoạn ngu xuẩn nhất.
"Đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu chị có thể giống Tư Mộc một chút thì tốt biết mấy."
Giọng nói của Thẩm Tư Thịnh đột nhiên vang lên.
Anh ta mặc một bộ vest màu đỏ rượu giống hệt tôi, khiến những người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn.
— Nhà họ Thẩm phá sản, nhưng tôi thì không.
Thẩm Tư Thịnh cũng vậy, bây giờ anh ta là giám đốc của một công ty khác.
Có năng lực vượt trội, được ông chủ dẫn tới.
Vì vậy có lẽ chỉ có Thẩm Tư Mộc và ông già kia mới từ đầu đến cuối coi nhà họ Thẩm đang lay lắt là báu vật và là chỗ dựa.
"Hôm nay chị rất đẹp."
Thẩm Tư Thịnh vươn tay gạt sợi tóc vương trên vai tôi, giọng nói đầy tán thưởng: "Mỗi lần nhìn thấy chị, tình cảm của tôi lại càng nhiều thêm một chút."
"Vậy sao?" Tôi lạnh lùng liếc nhìn Hứa Bạch, thờ ơ: "Thế thì tôi hoàn toàn ngược lại với cậu rồi."
"Mỗi lần chị nói chuyện đều làm người ta tổn thương như vậy."
Thẩm Tư Thịnh nói với giọng điệu tủi thân, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm nồng đậm: "Tôi sẽ rất đau lòng đấy."
"Vậy có cần tôi cung cấp dịch vụ cho Thẩm tổng giám không?"
Hứa Bạch, người nãy giờ bị phớt lờ, đột nhiên xen vào, mặt mày rạng rỡ:
"Là dịch vụ an ủi hay dịch vụ lắng nghe, chỉ cần Thẩm tổng giám trả đủ tiền, tôi đều có thể đáp ứng!"
Nghe thấy giọng nói của Hứa Bạch, Thẩm Tư Thịnh lập tức sa sầm mặt.
"Dạo này gu của chị càng ngày càng tệ rồi."
Anh ta liếc nhìn Hứa Bạch một cách âm trầm, đáy mắt thoáng qua một tia khinh thường: "Thậm chí loại nửa nam nửa nữ này cũng cần."
Hứa Bạch vẫn nở nụ cười rạng rỡ, không hề bị lời nói của Thẩm Tư Thịnh kích động.
Tôi ném về phía Hứa Bạch một ánh mắt "tăng lương" đầy hài lòng, thản nhiên nói: "Tốt hơn nhiều so với một số người không sạch sẽ."
"Chị..."
"Vi Vi."
Thẩm Tư Thịnh còn định nói, nhưng bị một giọng nói gấp gáp khác cắt ngang.
Là Trần Cảnh.
Anh ta đi cùng Tiết Tuyết, nhưng khi nhìn thấy tôi thì lại hất tay Tiết Tuyết ra, vội vã đi về phía tôi.
Tôi nghe thấy Hứa Bạch nói rất nhỏ: "Cuối cùng cũng đông đủ rồi."
Tôi theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Hứa Bạch, thì phát hiện Hạ Ngôn Tẫn vừa bước vào cửa cũng đang đi về phía tôi.
Ánh mắt liếc sang Hứa Bạch đang lộ vẻ hả hê hóng chuyện, tôi dứt khoát đưa tay khoác lên cổ cậu ta, kéo cậu ta lại gần mình, nói nhỏ:
"Tiểu Bạch, đến chào hỏi các anh trai trước đây của cậu đi."
Hứa Bạch: "???"
Nhìn thấy Thẩm Tư Thịnh và Trần Cảnh ném về phía Hứa Bạch những ánh mắt không mấy thiện cảm, tâm trạng của tôi lại tốt lên một chút.
Nhưng Hạ Ngôn Tẫn lại không thèm nhìn Hứa Bạch, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt đó khiến tôi có chút hoảng loạn.
Giây tiếp theo, tôi bị Hạ Ngôn Tẫn kéo đi, tạm thời rời khỏi vòng xoáy đấu đá này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất