Đại Tiểu Thư Phá Sản Và Kim Chủ Hờ

Chương 20:

Chương 20:
Trần Cảnh là một tấm lá chắn.
Có tác dụng tương tự như Hứa Bạch, dùng để chắn ông già và Thẩm Tư Thịnh.
Ông già muốn giao tập đoàn cho Thẩm Tư Thịnh và Thẩm Tư Mộc, vì vậy ông ta không muốn tôi quá xuất sắc;
Còn tình cảm của Thẩm Tư Thịnh dành cho tôi đã biến thái đến mức méo mó, hắn sẽ ra tay với những người đàn ông bên cạnh tôi, không từ thủ đoạn nào.
Hạ Ngôn Tẫn hoàn toàn không phải là đối thủ của Thẩm Tư Thịnh.
Hắn thậm chí còn coi Thẩm Tư Thịnh là anh em tốt của mình khi Thẩm Tư Thịnh cố ý tiếp cận.
Nghĩ đến đây, tôi lại không nhịn được mà liếc nhìn bông hoa trắng ngây thơ này với ánh mắt thương hại.
Hạ Ngôn Tẫn mặt mày đen lại, một lúc lâu sau mới nghiến răng nói ra một tiếng "ừ".
"Nhưng không sao, dù sao người cậu thích cũng là tôi."
Giây tiếp theo, người này lại tỏ vẻ đắc ý, khiến tôi không khỏi thở dài, thực sự nghi ngờ liệu quyết định nói rõ mọi chuyện với hắn đêm nay có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không.
— Dù sao thì người này trông như thể hoàn toàn không để tâm đến những gì tôi đã nói.
Nghĩ như vậy, tôi không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Hạ Ngôn Tẫn sững sờ, rồi hỏi tôi:
"Vậy cậu nói những điều này, là muốn tôi không thích cậu sao?"
Tôi bị hỏi cứng họng, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nhưng lần này Hạ Ngôn Tẫn lại như tìm thấy được lý trí, nói thẳng vào vấn đề:
"Cậu chỉ là không có cảm giác an toàn. Cậu muốn xác nhận tình cảm của tôi dành cho cậu, đúng không?"
"Thế nên mới nói, những kẻ dùng thủ đoạn như các cậu tâm địa thật đen tối," hắn lại thành tâm thành ý cảm thán một tiếng, "cứ tính toán như vậy, không mệt sao?"
Mệt, đương nhiên là mệt.
Nhưng so với mệt, tôi còn ghét thất bại và sự mất mát sau khi đã có được hơn.
Thấy tôi im lặng, Hạ Ngôn Tẫn lại nhân cơ hội giơ tay vỗ vỗ đầu tôi, cười khúc khích: "Nhưng điều này cũng chứng tỏ cậu rất quan tâm đến tôi!"
"Bây giờ cậu giống hệt một kẻ si tình."
Tôi mặt không cảm xúc kéo tay Hạ Ngôn Tẫn xuống, "Phiên đấu giá sắp bắt đầu rồi, tôi phải vào thôi."
"Thẩm Vi."
Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên ôm lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi.
Nói nhỏ: "Tôi thực sự rất thích cậu."
"Tôi không biết từ khi nào, nhưng khi tôi nhận ra, tôi dường như đã thích cậu đến mức không thể không có cậu."
"Nhưng bên cạnh cậu luôn không thiếu người."
Nói đến đây, giọng điệu của Hạ Ngôn Tẫn lại đột nhiên trở nên tủi thân: "Hơn nữa, trong lời nói của cậu chẳng có mấy câu là thật. Mỗi lần nghe cậu nói thích, tôi vừa vui vừa giận, luôn cảm thấy cậu lại đang dỗ dành, lừa gạt tôi."
Tôi "ha ha" cười lạnh: "Bây giờ tôi cũng đang dỗ dành, lừa gạt cậu đấy."
Hạ Ngôn Tẫn không để ý đến tôi, cứ thế ôm tôi chặt hơn.
Nhưng lần này, hắn lại im lặng rất lâu.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi, tôi không biết hóa ra cậu vẫn luôn vất vả như vậy."
"Xin lỗi..."
"Tôi đã nghĩ rằng tôi đã giúp được cậu."
Bàn tay định đẩy Hạ Ngôn Tẫn ra của tôi khựng lại.
Tôi mím môi, đột nhiên cảm thấy gió đêm trên ban công hơi mạnh.
Đến cả mắt cũng bị thổi khô.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất