Đại Tiểu Thư Phá Sản Và Kim Chủ Hờ

Chương 21:

Chương 21:
Công việc của công ty chất chồng, tôi thường xuyên phải tăng ca, bận đến mức không thể nào dứt ra được.
Hứa Bạch đã không chỉ một lần đề cập đến chuyện tăng lương trước mặt tôi, nhưng lần nào cũng bị tôi dùng thêm nhiều công việc để đè bớt xuống.
— Quả thực cậu ta là một công cụ hữu ích.
Trong bữa tiệc tối hôm đó, tôi đã giao cả Trần Cảnh và Thẩm Tư Thịnh cho Hứa Bạch.
Không biết người này đã làm gì mà sau đó hai người kia không đến quấn lấy tôi nữa.
Trần Cảnh thì tôi có thể hiểu, nhưng phản ứng của Thẩm Tư Thịnh lại khiến tôi rất ngạc nhiên.
“Tôi chỉ hăm dọa anh ta một chút thôi.”
Hứa Bạch u ám nói, rồi ném cho tôi một xấp tài liệu: “Tổng giám đốc Thẩm, cái này thì chắc chắn phải tăng lương cho tôi rồi chứ?”
Tôi mở tập hồ sơ ra xem, đó là một bản giám định DNA.
Bản giám định quan hệ cha con giữa Thẩm Tư Thịnh và lão già.
Kết quả giám định cho thấy Thẩm Tư Thịnh và lão già không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
“Nhưng rõ ràng năm xưa khi lão già đón cậu ta về đã làm giám định rồi mà!”
Tôi ngước nhìn Hứa Bạch, có chút khó hiểu.
Hứa Bạch cười lạnh: “Ồ, người tình cũ của cô bồ nhí thứ ba hay thứ tư gì đó là một bác sĩ.”
Tôi im lặng một lúc.
Thảo nào Thẩm Tư Thịnh ban đầu lại đưa những tài liệu đó cho tôi không chút do dự.
Tôi cứ nghĩ Thẩm Tư Thịnh bị tình yêu làm cho mụ mị, giờ nghĩ lại thì chắc là muốn hoàn toàn nắm quyền kiểm soát Thẩm gia.
Vì vậy tôi đưa ra quyết định ngay lập tức:
“Tăng! Không chỉ tăng lương cho cậu, tôi còn đặc cách cho cậu nghỉ nửa ngày!”
“Sao không phải là một ngày?!”
“Vì tôi thực sự thiếu người.”
Hứa Bạch lẩm bẩm chửi bới, nhưng kết quả là ngay hôm sau Hạ Ngôn Tẫn đã đến công ty tôi để báo danh.
“Gần đây em đã nghiêm túc học hỏi theo bố đấy!”
Thấy tôi đưa ánh mắt nghi ngờ, Hạ Ngôn Tẫn lập tức vỗ ngực cam đoan với tôi: “Chị yên tâm, em của bây giờ chắc chắn không phải là Hạ Ngôn Tẫn dốt nát của trước kia nữa!”
Sau bữa tiệc tối hôm đó, Hạ Ngôn Tẫn quả thực đã bắt đầu học lại một cách nghiêm túc.
Tôi nửa tin nửa ngờ, chia một chút công việc của Hứa Bạch cho cậu ta.
Nửa tiếng sau, Hạ Ngôn Tẫn không cảm xúc nói: “Em nghĩ em vẫn nên phát huy sở trường của mình thôi.”
“Sở trường gì?”
“Có tiền!”
Mắt Hạ Ngôn Tẫn sáng lấp lánh, giống như một chú cún con đang đòi được vuốt ve.
Cậu chống hai tay lên bàn làm việc, giọng điệu kiêu ngạo pha chút mong đợi: “Em có thể bỏ tiền ra mua chị một buổi chiều!”
“Một giờ mười vạn, không trả giá.”
“Thành giao!”
Hạ Ngôn Tẫn nhanh chóng lấy điện thoại ra, chuyển tiền một cách dứt khoát.
“Vậy cậu muốn dùng một buổi chiều này để làm gì?”
Hạ Ngôn Tẫn không cần suy nghĩ: “Ngủ!”
Vừa dứt lời, cậu nhận ra ánh mắt có phần kỳ lạ của tôi, rồi bực bội nói: “Ý em không phải thế!”
Tôi “Ồ” một tiếng, đầy hứng thú.
“Em chỉ là, em chỉ là…”
Hạ Ngôn Tẫn ấp úng một hồi, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, buông xuôi: “Đúng vậy, em chính là muốn chị đi ngủ!”
“Vậy xem ra giá tôi đưa ra vẫn còn thấp một chút.”
Tôi đứng dậy, định trêu chọc vài câu, nhưng không ngờ lại bị Hạ Ngôn Tẫn bế bổng lên.
“Vội thế sao?”
Tôi hơi nhướng mày, nhận thấy vành tai của Hạ Ngôn Tẫn đã đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
Cậu ta không để ý đến tôi, chỉ bế tôi vào phòng nghỉ, sau đó đắp chăn cho tôi, rồi ôm chặt lấy tôi qua lớp chăn:
“Ngủ đi!”
Giọng điệu vẫn hung dữ, nhưng âm cuối lại run lên vì căng thẳng.
Tôi nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ chạm vào mặt Hạ Ngôn Tẫn, cười nói: “Cậu chắc chắn là không muốn làm gì sao?”
Khuôn mặt Hạ Ngôn Tẫn lúc này đã đỏ bừng hoàn toàn.
“Không!” Cậu ta dứt khoát từ chối tôi, cánh tay ôm tôi càng siết chặt hơn: “Em chỉ muốn ngủ thôi.”
“Em buồn ngủ rồi, chị đừng nói chuyện với em, đừng làm phiền em nghỉ ngơi!”
Tôi nhìn Hạ Ngôn Tẫn nhắm mắt lại, hàng mi dài và dày liên tục run rẩy, rồi cười phá lên.
Sau khi cười đủ rồi, tôi mới lên tiếng gọi cậu ta một tiếng.
“Gì!”
Giọng điệu Hạ Ngôn Tẫn vẫn hung dữ như cũ.
“Cậu hung dữ như vậy, không tán được con gái đâu.”
Tôi đùa.
Hạ Ngôn Tẫn sững sờ, rồi mở mắt ra nhìn chằm chằm vào tôi.
Một lúc sau, vẻ mặt cậu ta đầy tủi thân: “Em cũng đâu cố ý hung dữ với chị.”
Tôi không ngờ lại nhận được câu trả lời này, nên cười càng lớn hơn.
“Hạ Ngôn Tẫn, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Tôi sẽ không phải là một người vợ tốt theo đúng nghĩa, tham vọng của tôi thậm chí còn lớn hơn cậu rất nhiều. Giữa chúng ta sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhưng phần lớn tôi sẽ không nhượng bộ.”
Tôi nghiêm túc và lý trí phân tích với Hạ Ngôn Tẫn.
Ngay cả đến bây giờ, tôi vẫn cực kỳ kiềm chế và bình tĩnh tiến hành từng bước đi của mình.
Hạ Ngôn Tẫn ôm lấy tôi, tôi không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp:
“Em biết.”
“Nhưng chị cũng biết, em không giống chị, đi một bước đã phải nghĩ đến rất nhiều bước sau, em chỉ muốn đi tốt bước trước mắt thôi.”
“Em chỉ biết, nếu bây giờ em từ bỏ cơ hội này, thì em nhất định sẽ rất hối hận.”
“Em không muốn để bản thân phải hối hận nữa.”
Câu cuối cùng Hạ Ngôn Tẫn nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.
Thế là tôi dùng hai tay nâng mặt Hạ Ngôn Tẫn lên, nhưng lại nhận thấy khóe mắt cậu ta hơi đỏ.
Tôi vui vẻ: “Lại khóc rồi à?”
“Đấy là bị ngột đấy!”
Hạ Ngôn Tẫn ngụy biện, nhưng theo động tác của tôi, vệt đỏ ở khóe mắt dần dần lan xuống.
Thậm chí còn biến thành một sự hoảng loạn.
“Chị, chị làm gì thế?”
“Ngủ thôi mà,” tôi hôn lên môi Hạ Ngôn Tẫn, trong mắt ánh lên một nụ cười tinh quái: “Chẳng lẽ lại để tiểu Hạ tổng tốn tiền vô ích sao.”
Hạ Ngôn Tẫn không nói gì.
Cậu ta chỉ đỏ mặt ôm tôi chặt hơn, không chịu buông tay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất