Chương 127
- Nương tử, chúng ta phải ủng hộ Ninh Nhi lên huyện đọc sách, người khác muốn đi cũng không được đâu.
- Ai bảo ta không ủng hộ? Ta còn ủng hộ hơn chàng.
Trương Tam Nương tất nhiên ủng hộ nhi tử đi huyện học, nàng nằm mơ đều ngóng trông nhi tử của nàng đỗ cử nhân, làm cho nàng hãnh diện một phen.
Một nhà ba người đi vào cửa ngõ nhỏ, chỉ nghe trong ngõ có người hô to một tiếng: - Bắt tên hại dân hại nước kia lại!
Đã thấy một bóng đen đâm đầu vào trước mặt, tốc độ cực nhanh, mắt thấy sẽ đụng vào Trương Tam Nương.
Phạm Thiết Chu sốt ruột bảo vệ thê tử, y không kịp bắt trộm, một tay kéo thê tử qua, bóng đen lướt qua Trương Tam Nương, chạy như điên vào màn đêm.
Lúc này, trong ngõ nhỏ có một người chạy tới, gã gấp đến mức hô to: - Đại ca, sao huynh lại để cái tên hại dân hại nước kia chạy mất?
Phạm Thiết Chu ngẩn ra, quay đầu đuổi theo, một mạch đuổi hơn một trăm bước nhưng đã không kịp, bóng đen vừa rồi xuyên qua cầu Vương Trạng Nguyên, mất hút ở cuối phố.
Hắn lo lắng cho vợ con, chạy trở về: - Lão Nhị, là đệ sao?
Trong ngõ chạy ra người thứ hai, đúng là nhị thúc của Phạm Ninh Phạm Thiết Qua, thân thể của y hơi béo, mệt mỏi thở hồng hộc, khom người thở dốc.
Y quay đầu chỉ ngõ nhỏ: - Đại ca mau trở về, còn có hai tên hại dân hại nước bị Lão Tam tóm được.
Phạm Thiết Chu cả kinh, vội vàng chạy vào ngõ nhỏ, Phạm Ninh cũng chạy theo vào.
Trương Tam Nương vẫn chưa hoàn hồn, lên trước hỏi: - Lão Nhị, sao đệ lại tới đây?
- Ta nghe nói Phạm Ninh giật hạng nhất cuộc thi huyện, liền gọi Lão Tam cùng lên đây ăn mừng, lại phát hiện cửa chính nhà các người khép, chúng ta đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy hai tên ăn trộm từ trong nhà đi ra.
Trong lòng Trương Tam Nương khẩn trương, tiền và bạc của nàng đều khóa ở tủ chén đầu giường!
Nàng lập tức nóng lòng, vội vàng hấp tấp chạy vào trong nhà.
Trong viện, chỉ thấy Lão Tam Phạm Thiết Ngưu cường tráng chặt chẽ đè một tên ăn trộm nhỏ gầy xuống đất, Phạm Thiết Chu đem thừng trói hai tên ăn trộm lại.
Tên ăn trộm bị dây thừng siết, kêu lên từng đợt thảm thiết.
Trương Tam Nương chạy vào sân, thấy đứa con trai đi ra từ trong phòng của nàng, Trương Tam Nương vội tiến lên hỏi: - Ninh nhi, thiếu cái gì không?
Phạm Ninh lắc đầu: - Bọn chúng chưa đến phòng này.
Trương Tam Nương lập tức thả lỏng một chút, thứ đáng giá trong nhà họ đều trong phòng ngủ của nàng.
- Vậy bọn chúng đến trộm cái gì, nhà chúng ta chỗ khác cũng không có gì đáng giá? Trương Tam Nương không hiểu hỏi.
Nghe tới ba chữ "hàng đáng giá", Phạm Ninh chợt nhớ tới cái gì, quay đầu chạy tới lầu các chỗ mình ở, một mạch xông lên lầu hai, Phạm Ninh thắp ngọn đèn, cảnh tượng trước mắt làm hắn sợ ngây người.
Chỉ thấy trong thư phòng và phòng ngủ của hắn hoàn toàn hỗn độn, sách đầy đất, đệm chăn và quần áo đều bị ném xuống, hai rương lớn cũng bị cạy mở.
Phạm Ninh ngẩng đầu, trung đường Phạm Trọng Yên cho hắn vẫn còn, hại tên trộm không biết xem hàng, bức tự này rất quý, ở kinh thành có thể bán ít nhất vài ngàn lượng bạc.
May mình treo nó trên tường, nếu đặt trong rương thì đã bị trộm đi rồi.
Hắn mở bàn học, mở một cửa ngầm ở mặt trái, hộp báu vẫn còn, tên trộm vẫn chưa phát hiện.
Phạm Ninh lại chạy vào phòng ngủ, quỳ rạp xuống chân giường nhìn, trong lòng của hắn tức khắc nguội lạnh.
Hai khối đá Thái Hồ dưới giường mà hắn bỏ xuống đều không còn tung tích.
Phạm Ninh tổng cộng có ba khối đá Thái Hồ, một khối hắn ngẫu nhiên phát hiện trong rừng trúc, bởi vì nặng đến sáu bảy mươi cân, hắn không đem về, trực tiếp đặt ở nhà cũ ở thôn Tưởng Loan.
Mà hai khối đá Thái Hồ hắn đặt ở dưới giường, một khối là Tam Đàm Ánh Nguyệt Vương nhị thúc bán cho hắn, thuộc loại đá Thái Hồ thượng phẩm, còn một khối là Khê Sơn Hành Lữ hắn trân quý, đây là đá Thái Hồ cực phẩm.
Phạm Ninh xoay người chạy xuống lầu, đối diện mẫu thân, hắn vội vàng hỏi: - Nương, hai khối đá Thái Hồ đặt dưới giường con, nương có đặt ở chỗ khác không?
Trương Tam Nương vội lắc đầu: - Ta sẽ không động tới đá của con.
Lúc này, Phạm Thiết Qua hô từ ngoài viện vào: - Ninh nhi đừng tìm nữa, bọn chúng chính là đến trộm hai tảng đá kia đấy, chúng ta giữ lại được một khối.
Phạm Ninh vội chạy ra ngoài sân, Phạm Thiết Qua chỉ chỉ cối xay, phía trên bày một khối đá Thái Hồ.
Phạm Ninh tiến lên nhặt đá Thái Hồ, tảng đá kia đúng là Tam Đàm Ấn Nguyệt của hắn.
- Nhị thúc, cũng chỉ có một khối này thôi sao?
Phạm Thiết Qua thở dài: - Một khối còn lại bị tên trộm kia ôm chạy mất rồi.
Trong lòng Phạm Ninh giận dữ, liền tiến lên hung hăng tát tên trộm một cái: - Là ai phái các ngươi tới?
Kẻ trộm chỉ là tên vô lại phố trước, tuổi cũng không lớn, gã sợ tới mức run cả người, run rẩy nói: - Là là Lý chưởng quỹ bảo chúng ta đến trộm đá.
Phạm Ninh vừa nghĩ ra, buột miệng thốt lên: - Lý Tuyền của Kỳ Thạch Quán?
- Chính là lão, sau khi làm xong việc, lão sẽ cho mỗi chúng ta một xâu tiền làm thù lao, tiểu quan nhân, ta thật sự không phải kẻ trộm!
Trong lòng tiểu vô lại sợ hãi, thế mà sợ tới mức khóc lên.
Giờ khắc này Phạm Ninh đã tỉnh táo lại, Lý Tuyền đối với khối Khê Sơn Lữ Hành của hắn nhớ mãi không quên, hắn có thể lí giải, như vì sao bây giờ Lý Tuyền mới trộm đá, điều này có hơi kỳ quái?
Rõ ràng mình rời nhà tám ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay, vì sao lại phải chờ mình trở về mới động thủ?
Phạm Ninh ngẫm một lúc lại hỏi: - Lý Tuyền sai các ngươi trộm đá của ta từ bao giờ?
- Chiều hôm qua! Tiểu vô lại khóc nức nở nói.
Giữa trưa ngày hôm qua chính thức công bố thành tích, buổi chiều Lý Tuyền liền sắp xếp việc trộm cắp, một ý niệm vọt vào trong đầu Phạm Ninh, dường như hắn mơ hồ nghĩ tới cái gì?
- Ninh nhi, tảng đá kia rất quan trọng sao? Phạm Thiết Qua ở bên cạnh hỏi.
Phạm Ninh gật đầu: - Tảng đá kia rất quý, ít nhất trị giá mấy trăm lượng bạc.
Mọi người lập tức hoảng sợ, không ngờ một tảng đá lại giá trị mấy trăm lượng bạc, bọn họ thật không thể tin nổi.
Phạm Thiết Qua vội vàng nói: - Phải khẩn trương báo án!
- Ta đi! Phạm Thiết Chu liền căng chân chạy ra ngoài.
Kỳ trưởng trấn Mộc Đổ Tống Vũ Căn rất nhanh liền dẫn vài thanh niên hương đinh cường tráng chạy như bay tới.
Tống Vũ Căn chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, râu quai nón, thân hình vô cùng cường tráng khôi ngô, tướng mạo uy vũ, tạo cho người ta cảm thấy một loại áp lực rất lớn.
Hằng năm ông ta mặc một bộ áo đen biên đỏ, treo một thanh đao bên hông, ông ta làm kỳ trưởng trấn Mộc Đổ đã hai mươi năm, phụ trách bắt đạo tặc trong trấn, duy trì trị an.
Tuy tướng mạo Tống Vũ Căn uy vũ, nhưng ông ta vẫn là một kẻ lõi đời, biết nên bắt người nào, không nên bắt người nào, quản chuyện gì, không nên quản chuyện gì, chuyện gì phải làm trước, chuyện gì phải trì hoãn, trong lòng ông ta giống như treo một tấm gương sáng, tất cả đều rõ ràng.
Khi Phạm Thiết Chu tìm được ông ta, Tống Vũ Căn còn đang dùng cơm, nghe nói trong nhà tiểu thần đồng bị trộm, ông ta liền bỏ bát cơm mà chạy tới.