Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 132

Chương 132


- Lão gia yên tâm, ta sẽ làm ổn thỏa!
Từ Trọng ngẫm nghĩ một lúc, lại bổ sung:
- Còn nữa, tất cả đồ vật của hắn ta đều quăng ra, hơn nữa dây đeo quạt linh tinh gì đó, không liên quan tới Từ gia chút nào.
- Tuân lệnh!
Quản gia mang vài gia đinh tiến về Tây viện.
Từ Trọng ngồi xổm xuống, túm lấy vạt áo đứa cháu trai, cắn răng hỏi:
- Ta hỏi lại ngươi, Lý Tuyền có giao cho ngươi đồ trộm gì không?
Từ Tích khóc nói:
- Hắn ta nói tên trộm chưa trộm được gì cả, chỉ có một tảng đá, hắn ta ném xuống sông rồi?
Trong lòng Từ Trọng lập tức khẩn trương, chẳng lẽ đã ném dây đeo quạt bạch ngọc vào giữa sông?
- Tảng đá như thế nào? – lão truy vấn.
- Hắn ta không nói, cháu cũng không hỏi. – Từ Tích thút thít trả lời.
Từ Trọng tâm phiền ý loạn, chỉ đành hừ mạnh một tiếng, đứng dậy về thư phòng.
Vài tên hạ nhân liền tranh thủ nâng Từ Tích trở về phòng, phái người tìm y sư tới chữa thương.
Lúc Từ Tích bị đánh la hét thảm, Lý Tuyền cũng ngầm nghe trộm tới tiếng khóc của tiểu chủ nhân, hiện tại hắn ta bắt đầu có chút lo lắng.
Lần này Từ Tích sai hắn ta đi giáo huấn Phạm Ninh, nhưng cũng không yêu cầu hắn ta giao đá Thái Hồ, Lý Tuyền liền có tư tâm, giấu kín khối Khê Sơn Hành Lữ.
Lý Tuyền bất an đi lại trong tiểu viện, hắn ta có một loại cảm giác không ổn.
Lúc này, đại quản gia mang vài tên gia đinh vào tiểu viện, trong lòng Lý Tuyền hốt hoảng, hắn ta ra vẻ trấn tĩnh nói:
- Lưu quản gia, có chuyện gì không?
Đại quản gia lạnh lùng nói:
- Lão gia bảo ta tới thông tri cho ngươi, ngươi không còn là chưởng quỹ Kỳ Thạch Quán, từ nay về sau Từ gia không có bất cứ quan hệ gì với ngươi, hiện tại mời ngươi lập tức rời khỏi Từ phủ!
Lý Tuyền chỉ thấy máu xông lên đỉnh đầu, hét lớn:
- Đây là cái gì? Đây là bảo hộ ta sao? Phi! Mượn gió bẻ măng, qua cầu rút ván!
Mặt đại quản gia trầm xuống:
- Lý Tuyền, ngươi nói chuyện khách khí một chút, nếu không ta dùng loạn côn đánh ngươi ra ngoài!
Lý Tuyền tức giận tới mức dậm chân mắng to:
- Khốn kiếp, Từ gia nói chuyện thối lắm, bức ta đi làm kẻ trộm, cuối cùng bảo ta gánh tội thay, Từ gia từ già tới trẻ, không có tên nào tốt, đều là quân chó đẻ khốn kiếp!
Đại quản gia giận tím mặt, vung tay lên:
- Đánh hắn cho ta!
Vài tên gia đinh vung côn đánh Lý Tuyền, đánh cho Lý Tuyền nhảy lên nhảy xuống, vừa mắng to, vừa chạy ra ngoài cửa lớn.
Lý Tuyền chạy tới cửa lớn, bị quản gia một cước đá ra khỏi cổng chính, quẳng thật mạnh xuống bậc thang.
Một đống hành lý cũng bị ném ra.
Lý Tuyền vừa muốn bò dậy mắng người, chỉ thấy ngực bị đè nặng, giống như bị người dẫm dưới chân, nhưng hắn ta lại không thể động đậy.
Lý Tuyền chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy một đại hán dáng người khôi ngô râu quai nón đứng trước mặt hắn ta, mặc lan bào viền đen, thắt lưng đeo một thanh trường đao, thoạt nhìn giống như Chung Quỳ.
- Ngươi… ngươi là ai? – Lý Tuyền khẩn trương hỏi.
Đại hán râu quai nón lạnh lùng cười:
- Ta là Đô Đầu bổn huyện Lục Hữu Căn, đã đứng chỗ này chờ ngươi rất lâu rồi!
hạm Ninh đi dạo một vòng tạp hóa Sài Thị, cửa tiệm này quả thật rất lớn, diện tích ít nhất gấp bốn lần cửa hàng lão Phạm, nếu như nói cửa hàng tạp hóa của lão Phạm là một siêu thị nhỏ, thì cửa hàng nhà họ Sài sẽ là cửa hàng lớn đa dạng về hàng hóa và dịch vụ.
Quy mô như vậy, tất cả các cửa hàng tạp hóa vùng thành tây đều bị chèn sập.
Trong cửa hàng chật ních khách mua đồ, hầu hết mỗi món hàng hóa đều rẻ hơn rất nhiều so với tiệm của lão Phạm, loại tình huống này kéo dài ba tháng, chắc chắn cửa hàng của Nhị thúc phải đóng cửa.
Một khi các cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, tiệm lão Sài liền lũng đoạn khách hàng vùng thành tây, lợi nhuận sẽ đến liên tục.
Nói cho cùng, cạnh tranh trong buôn bán vẫn là ở tư bản và quy mô, ở trước mặt cá sấu lớn tư bản, loại tôm tép nhãi nhép như Nhị thúc không có cách nào sinh tồn.
Phạm Ninh thả một nồi đồng lại giá bày hàng, tay không ra khỏi cửa tiệm họ Sài.
- A Ninh!
Phạm Ninh vừa ra khỏi cửa hàng tạp hóa, hai đường huynh Minh Nhân và Minh Lễ liền chạy đến bên cạnh hắn, một trái một phải kèm hai bên của hắn.
- Nói cho đệ một tin tức tốt! – một người trong đó cười hì hì nói.
Người còn lại cười theo bổ sung:
- Hôn nhân đại sự đệ mơ ước thật sự không còn là mơ rồi!
- Chờ một chút!
Phạm Ninh nắm hai tay bọn họ nhìn, chỉ vào tên đang cười bên phải nói:
- Huynh là Minh Nhân.
- Vậy huynh là Minh Lễ! – Phạm Ninh cười nói với đường huynh bên trái.
Hai huynh đệ nhìn nhau, cùng lắc đầu nói:
- Hỏi một đằng đáp một nẻo, thật không hiểu sao kẻ như đệ có thể đứng đầu cuộc thi huyện sĩ, hoàn toàn không bắt được trọng điểm trong lời nói!
- Có lẽ đám sĩ tử thi cùng ngu xuẩn hơn đệ ấy, aizz! Biết trước chúng ta cũng báo danh thi huyện sĩ thì tốt rồi.
- Không phải hối hận đâu! Hai vị đại ca.
Phạm Ninh vừa bực mình vừa buồn cười, không có biện pháp với đôi song sinh dở hơi này.
- Ta biết các huynh muốn nói cái gì, có phải Ngô gia chính thức cự tuyệt Nhị thúc không?
- Nói đến Ngô gia, nói cho đệ một chuyện thú vị.
Minh Nhân nói một nửa, Minh Lễ cười tủm tỉm nói tiếp:
- Sau ngày đệ đi xem mắt, lại có một thần đồng tới Ngô gia xem mắt, tên là Triệu Tường Canh, đệ biết người này đó!
Phạm Ninh gật đầu cười nói:
- Ta biết, huyện sĩ Trường Thanh học đường, cuối cùng xếp thứ tám.
- Chính là người này, xem mắt còn không bằng đệ, đồng trắng mang đi rồi, nha hoàn cũng nhận nhầm người, nhưng người ta được Ngô gia tán thành, không còn cách nào khác, ai bảo nhà cậu ta có tiền cơ chứ?
- Nghe nói Ngô Liễu Nhi vẫn gặp mặt cùng y, cách ăn mặc mỹ mạo của Ngô Liễu Nhi kia! Người mà da thịt trong hơn tuyết, người mà... Lão Nhị, trong mấy câu thơ nói như thế nào nhỉ?
Minh Nhân dùng cùi chỏ chọc Minh Lễ.
- Trừng trang ảnh vũ ca phiến. Tán y hương vu vũ phong. Thức châu lịch vu la mệ, truyền kim thúy bôi vu tố thủ! * – Minh Lễ đúng lúc bổ sung.
* Đại ý: Dung nhan như bài ca, tà áo lướt qua như gió thoảng, tay áo tung bay tựa châu ngọc, đôi tay trắng nõn nà khác nào phỉ thúy.
- Đúng! Chính là đẹp như vậy, khiến Triệu Trường Canh nhìn mà ngây người.
- Vậy có phải tình chàng ý thiếp, hai người định nhân duyên rồi? – Phạm Ninh hăng hái hỏi han.
- Tất nhiên!
Trong mắt hai người tràn đầy vẻ trêu tức:
- Ngô gia ham gia thế Triệu gia, Triệu gia nhìn trúng tài sản Ngô gia, cuộc hôn nhân này chính là duyên trời tác hợp?
- Nói khó nghe như vậy làm gì? Người ta là tình đầu ý hợp mà thôi.
- Cuộc hôn nhân này còn biến đổi bất ngờ cơ!
- Quỷ keo kiệt Ngô viên ngoại nghe nói đệ thi đỗ hạng nhất huyện sĩ, có chút muốn đổi ý rồi, khuya hôm trước gã chạy tới tìm cha ta, nói nữ nhi của gã ưa thích đệ không rời, nói hai ngày nữa Ngô gia sẽ đến nhà đệ kết thông gia. A Ninh, chúc mừng trước!
- Chúc mừng cái đầu huynh!
Phạm Ninh dở khóc dở cười, lại hỏi:
- Sau đó thì sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất