Chương 150
Vì thế Phạm Ninh phải mượn tay Chu Lân, Lý Vân dù phát hiện mình nhìn lầm, y cũng không dám manh động.
Chu Lân vuốt ve khối đá san hô xanh, xúc động vô ngần, đây chính là bảo vật của Kì Thạch quán!
- A Ninh, sao khối đá san hô xanh này lại về tay cháu?
- Chuyện kể ra thì dài lắm, mau đem nó vào trong phủ đã.
Chu Lân vội vàng gọi quản gia đến khiêng đá:
- Mọi người cẩn thận, đi chậm thôi!
Quản gia và người làm đều có kinh nghiệm khiêng đá lâu năm, họ cẩn thận bê đá san hô xanh vào phủ, đặt nhẹ nhàng trên một thảm cỏ.
Nhân lúc rảnh, Phạm Ninh thuật lại đơn giản làm sao hắn lấy được đá san hô xanh.
Nhưng hắn lược bỏ chuyện mình lợi dụng quà Thiên tử ban cho.
Chỉ kể chuyện dùng Khê Sơn Hành Lữ thạch để dẫn ra bí mật trốn thuế của Kì Thạch quán.
Chu Lân im lặng lắng nghe Phạm Ninh kể chuyện, ông gần như hiểu ra, huyện lệnh Lý Vân bắt được thóp của Từ gia, đâm Từ gia một nhát sâu, người được lợi là Lý Vân, Phạm Ninh cũng sơ múi được chút.
Ông nhìn Phạm Ninh nói:
- Ta không biết nên nói với cháu thế nào, chốn quan trường hiểm ác, không phải nơi cho một thiếu niên nhỏ bé như cháu. Chuyện giậu đổ bìm leo kiểu này, ta hi vọng cháu không tái phạm lần nữa, nếu không, xảy ra chuyện gì ta cũng không cứu nổi cháu đâu.
Phạm Ninh thản nhiên cười đáp:
- Lão gia quá coi trọng tiểu nhân rồi, Khê Sơn Hành Lữ thạch của cháu bị cướp, cháu phải đi báo án, đó là lẽ đương nhiên.
- Còn giao kết giữa huyện lệnh và Từ gia, tại sao lại lộ ra chuyện Từ gia trốn thuế, cháu không hề biết, cũng chính huyện lệnh chủ động đề nghị bồi thường cho cháu, còn khối đá san hô xanh này là do ông ta không hiểu biết, nên bị cháu lấy đi, thì sao có thể trách ai?
- Đó là do số cháu may mắn, vừa hay Lý Vân và Từ gia không ưa nhau, nếu Lý Vân bị điều đi, chức huyện lệnh sẽ do người phe Từ gia đảm nhiệm, Từ gia mà quay lại cắn cháu, cháu định làm thế nào?
Phạm Ninh lạnh tanh nói:
- Nếu thành như vậy thì cháu chỉ còn cách vào kinh cáo trạng thôi, cháu không tin Lý Vân sẽ hủy bỏ chứng cứ Từ gia trốn thuế.
Chu Lân sửng sốt, tên nhóc này lại muốn đi cáo trạng, không lẽ nó có người chống lưng sao?
Phạm Ninh tủm tỉm cười, bèn chuyển đề tài:
- Lão gia, chúng ta gác lại chuyện này đã, nói về chuyện chính đi. Khối đá san hô xanh này cháu chỉ cho ngài mượn thưởng thức hai tháng, sau khi cháu khai trương Kỳ Thạch quán của mình, sẽ lấy nó về làm vật trấn trạch.
Tuy Chu Lân là người rất yêu đá, nhưng cũng không đến nỗi lòng tham vô đáy. Phạm Ninh đưa tặng cho ông tảng đá Nam Triều Vũ Nữ, ông vô cùng cảm kích, nên quyết định sẽ cố gắng hết sức giúp Phạm Ninh mở tiệm.
- Đợi Kỳ Thạch quán của cháu khai trương tốt đẹp, ta sẽ mời những bằng hữu trong hội yêu đá đến ủng hộ, cháu phải dốc sức chuẩn bị thật nhiều loại đá Thái Hồ thượng phẩm đó, đừng làm họ thất vọng đi về.
- Lão gia yên tâm! Nhị thúc của cháu rất giỏi, thúc ấy chắc chắn sẽ làm rất tốt.
- Mong là vậy, từ ngày kia ta sẽ dạy cho y.
Lúc này, Phạm Ninh lại cười hi hi nói:
- Tảng đá san hô xanh này để lão gia trưng bày hai tháng, lão gia cũng nên bày tỏ chút thành ý chứ!
- Nhóc con nhà ngươi, lại đang âm mưu gì vậy?
- Lão gia, có thể tặng thảo dân đá Thọ Sơn trong Thủy Hang Đại của ngài không?
Chu Lân gật đầu, lệnh quản gia lấy tảng đá Thọ Sơn trong kho mang đến.
Tảng đá này tất nhiên không đơn giản là đá Thọ Sơn, mà là đá Điền Hoàng Đống cực phẩm. Đá hình cầu, rất giống những tảng đá dùng để chắn trên đường ở hậu thế.
Tảng đá Điền Hoàng Đống cực phẩm này sớm đã lọt vào mắt xanh của Phạm Ninh, không biết lão gia tìm được nó ở đâu?
- Tảng đá Thọ Sơn này thực ra là ông nội cháu tặng ta, ta nghĩ loại hoàng ngọc này có giá trị nghệ thuật rất cao, nhưng đáng tiếc văn nhân triều đình chẳng ai coi trọng nó, ta tin loại hoàng ngọc này ngày nào đó sẽ trở thành cực phẩm đáng giá ngàn vàng.
Phạm Ninh thầm tán thưởng, không hổ là người yêu đá, có thể tiên liệu được Điền Hoàng thạch sau này sẽ trở thành đá quý ngàn vàng.
- Lão gia, chỉ cần chúng ta có niềm tin, cháu nghĩ mười năm sau, loại hoàng ngọc này nhất định sẽ nổi danh khắp chốn. Chương 93: Đi học ở trường huyện
Đêm đến, cuối cùng Phạm Thiết Chu không thể nhịn được nữa, nói sự tình con trai bán kỳ thạch được ba ngàn lượng bạc với thê tử.
Nhưng Trương Tam Nương lại không cảm thấy lạ, thậm chí so với chồng nàng càng hiểu rõ con trai hơn.
- Chàng có điểm không tốt, chính là xem thường con trai mình.
Trương Tam Nương không vui gõ bàn:
- Chàng nghĩ ta giống chàng ở trong nhà cái gì cũng không hiểu sao? Không có việc gì, thiếp cũng đến ngõ Kỳ Thạch đi dạo, hiểu nơi đó có giá thị trường tốt, đá Thái Hồ tốt cũng được mấy quan tiền.
- Nếu một tiểu thương nhặt được khối đá đi bán cho Chu đại quan nhân, Chu đại quan nhân sẽ không hỏi gì bọn họ? Sẽ đưa cho bọn họ mấy ngàn lượng bạc ư? Nằm mơ đi.
- Thiếp hiểu được hết, Chu đại quan nhân mua không phải là đá, mà mua bản thân Ninh nhi, chàng cho rằng tấm hoành phi "Thiên tứ thần đồng" ai cũng có thể có được sao?
Trương Tam Nương chỉ chỉ vào bảng hiệu có ghi chữ mạ vàng trên tường nói.
Vẻ mặt Phạm Thiết Chu hoang mang nhìn thê tử:
- Thật là lạ! Ninh nhi có ba ngàn lượng mà nàng không ngất đi?
Mặt Trương Tam Nương đỏ lên, sáng hôm nay xém chút nàng đã ngất xỉu rồi, kích động suốt một ngày, vừa bình tĩnh trở lại.
- Sáng nay, Chu tiểu nương tử có nói chuyện phiếm với thiếp, có nói qua chuyện này. Tuy nhiên, ba ngàn lượng Ninh nhi có cũng không liên quan đến tảng đá. Chỉ là Ninh nhi phát minh ra kỹ thuật ủ rượu hạng nhất, được tam a công của Chu tiểu nương tử mua lại mà thôi.
Phạm Thiết Chu ngẩn ra, thế mới biết con trai không nói thật với y, trong lòng y có chút bực bội. Tên tiểu tử thối này rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, ngay cả phụ thân mình hắn cũng giấu.
Bất đắc dĩ y đành hỏi:
- Nương tử thấy thế nào?
Trương Tam Nương ngáp một cái buồn ngủ, cố gắng mở mắt nói:
- Chu tiểu nương tử nói ông của nàng cùng Ninh nhi mở Kỳ Thạch Quán, do lão Nhị đảm đương chức chưởng quỹ. Thiếp nghĩ cả một ngày, thấy đây cũng là chuyện tốt, có Chu đại quan nhân che chở, không ai dám khi dễ.
Trong lòng Phạm Thiết Chu cảm thấy có chỗ không đúng, y nghi ngờ nhìn thê tử hỏi:
- Nàng không thấy kỳ quái sao? Chu đại quan nhân cùng chúng ta không liên quan gì, sao ông ta lại giúp chúng ta, còn bỏ ra số tiền lớn. Ta nghe lão Tứ nói, Chu đại quan nhân đồng ý giúp cậu ấy vào phủ học đọc sách.
- Chàng xem chàng đi, mới nói với chàng xong, bệnh cũ lại tái phát.
Trương Tam Nương tức giận nhìn trượng phu:
- Người ta làm sao giúp chúng ta, thiếp thấy Chu đại quan nhân tinh mắt hơn chàng đấy. Chàng luôn xem thường con trai mình, người ta thì xem trọng Ninh nhi. Ninh nhi đạt giải nhất huyện sĩ, điều này cho thấy người ta tinh mắt.
Phạm Thiết Chu thở dài:
- Nàng nói đúng, chúng ta không thể xem thường năng lực của Ninh nhi.
- Đó là chàng, chàng đừng kéo thiếp theo.