Chương 16
Tâm trạng của Phạm Ninh vô cùng vui sướng, đêm nay nhất định mình sẽ ngủ một giấc thật ngon, về phần Vương An Thạch đêm nay có ngủ được không, cũng không liên quan đến hắn.
Năm ngày ở kinh thành, Phạm Trọng Yêm chuẩn bị quay về Đặng Châu, đồng thời cũng muốn đưa Phạm Ninh quay về phủ Bình Giang.
Buổi chiều ngày hôm đó, Phạm Ninh đang luyện chữ trong phòng thì nghe được tiếng bước chân bên ngoài cửa, tiếng bước chân này hơi quen thuộc, chính là chủ nhân Âu Dương Tu.
Hắn liền buông bút, đem những thứ đang viết dở giấu xuống phía dưới, lúc đó Âu Dương Tu xuất hiện ngoài cửa cười và nói:
- Ông nội cháu đúng lúc có việc không thể quay lại, ông ấy nhờ người báo tin cho ta, bảo ta đưa cháu đi tham gia một buổi yến hội, đến lúc đó ông ấy sẽ ở đó.
- Đa tạ tiền bối, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể xuất phát.
Mấy ngày nay Âu Dương Tu cùng Phạm Ninh gặp mặt không nhiều, chỉ là ngày đầu tiên khảo giáo với trí nhớ đáng kinh ngạc của Phạm Ninh, làm y xem thế là đủ rồi.
Nhất là Phạm Ninh còn giúp y sửa "Túy Ông Đình Ký", khiến y phải nhìn với cặp mắt khác xưa, cuối cùng còn có suy nghĩ thu nhận đồ đệ.
Âu Dương Tu cũng vừa mới tiến kinh đảm nhiệm chức vụ Hàn Lâm Học Sĩ, công việc tương đối nhiều, thời gian ở nhà lại rất ít, trái lại con gái tiểu Thiến và Phạm Ninh quan hệ lại rất tốt, đã ở trước mặt y khen ngợi hắn hai lần.
Âu Dương Tu nghĩ đến Phạm Ninh ngày mai phải trở về, ông nội Phạm Trọng Yêm của hắn đã nhờ y chỉ điểm một chút văn chương thư pháp cho Phạm Ninh, kết quả bản thân lại luôn không rảnh, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Âu Dương Tu thấy Phạm Ninh đang lén lút che giấu chữ viết dưới bàn, bèn đi lên phía trước cười nói:
- Ngươi đang viết gì, đưa ta xem thử.
Phạm Ninh mặt đỏ lên, chỉ có thể đem ra một chồng giấy viết đầy chữ cho y, Âu Dương Tu ngay tức thời cười lên, thì ra là "Kết Đảng Luận" của y viết mấy năm về trước.
- Thư pháp có chút tiến bộ rồi, nhưng còn phải cố gắng thêm nữa.
Âu Dương Tu cũng đã nhìn ra, chữ Phạm Ninh viết so với ngày hắn mới đến đã viết đẹp hơn một chút, cẩn thận hơn nhiều, đây là cách Phạm Trọng Yêm dạy cháu của mình, trước cẩn thận viết, sau từ từ viết xong.
Kỳ thật phương pháp này cũng không tệ, chỉ là hiệu quả tương đối chậm, không thể gấp gáp.
Phạm Ninh gật đầu nói:
- Ông nội cũng đã có nói, không có thời gian mười năm khổ luyện, chữ của vãn bối không thể gặp người được.
- Ông nội cháu quá khoa trương rồi, theo ta thấy, kiên trì luyện tập ba bốn năm, thì chữ của cháu có thể đạt được rồi, tuy nhiên để được ông nội cháu gọi là Thư pháp, quả thật phải mất ít nhất mười năm.
- Vãn bối sẽ kiên trì không lơ là, đa tạ tiền bối đã khích lệ.
Âu Dương Tu lại lật một trang sách, hắn chỉ vào tựa đề trên giấy cười hỏi:
- Đây là do cháu viết sao?
Phạm Ninh có chút ngại ngùng, hắn chỉ là viết một bài từ và một câu từ.
Hắn dùng tác phẩm của Âu Dương Tu để luyện chữ, ngoài "Kết Đảng Luận", "Túy Ông Đình Ký" ra còn có "Lãng Đào Sa" vừa mới viết được một câu trong đó.
Hắn muốn viết trường đoản cú (văn vần thời Đường, Tống) này, thật sự là tác phẩm cuối đời của vị tiền bối Âu Dương trước mắt này.
"Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương…"
Âu Dương Tu đọc được "Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương" trong lòng mơ hồ như bị lay động, lại hồi tưởng về năm đó sinh sống ở Lạc Dương cùng những người bạn tốt.
Ông ta bình tâm lại rồi cười hỏi:
- Cháu hẳn là vẫn chưa từng đi qua Lạc Dương, làm thế nào lại viết về Lạc Dương được?
Phạm Ninh nói:
- Vãn bối chưa từng tới Lạc Dương, đây không phải viết về vãn bối, mà là viết về tiền bối, hai ngày nay vãn bối có cơ hội đọc qua đại tác phẩm của tiền bối, cảm thấy tiền bối rất hoài niệm cuộc sống thời còn trẻ, liền muốn mô phỏng theo phong cách của tiền bối, đáng tiếc tài hèn học ít, mô phỏng không thành.
Âu Dương Tu xoa đầu hắn, trong lòng có chút cảm động, đứa trẻ này không chỉ thông minh hơn người mà quan trọng hơn cả là tấm lòng nhân hậu, đây mới là đức tính đáng quý.
Câu "Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương" này đã mở ra mạch suy nghĩ của y, y vừa nghĩ ra được liền cầm bút viết lên viết ra toàn bộ.
"Nâng chén gửi gió đông,
Thả bước ung dung.
Bờ đê liễu biếc nối Lạc Dương,
Chính chốn năm xưa từng tay nắm,
Dạo khắp một vùng.
Nỗi ly hợp vội vàng,
Hận chẳng nguôi lòng.
Năm nay hoa thắm, sắc thêm hồng,
Chỉ tiếc năm sau hoa lại đẹp,
Biết với ai cùng."*
* Bài thơ "Lãng đào sa" của Âu Dương Tu – Nguồn dịch: thivien.net
Y đưa bài từ cho Phạm Ninh, cười dịu dàng:
- Bài từ này tặng cho cháu.
- Đa tạ tiền bối!.
***
Hôm nay là ngày mười tám tháng chín, bầu trời phủ đầy mưa phùn mùa thu, một chiếc xe bò đang chầm chậm đi trong mưa gió lất phất.
Yến hội mà hôm nay Phạm Ninh phải tham gia là của một người bạn tốt của ông nội Phạm Trọng Yêm, tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của Xu mật sứ Bàng Tịch, Bàng Tịch giữ chức tể tướng, có vai trò vô cùng quan trọng trong triều đình, do đó quan viên đến đây chúc thọ qua lại không ngớt, rất nhiều người từ nơi khác đến.
Âu Dương Tu đưa Phạn Ninh và học trò Tăng Bố đã ngồi xe bò đến Bàng phủ, các loại xe bò và xe ngựa đã dừng đầy ngoài cổng, đích thân Bàng Tịch dẫn đầu cùng hai người con trai ở ngoài cửa để nghênh đón khách.
Có lẽ là do Âu Dương Thiến đã nói những lời tốt đẹp cho Phạm Ninh, sự bất mãn của Tăng Bố đối với Phạm Ninh cũng đã tan biến mất rồi, còn cười cười nói nói với Phạm Ninh trên đường đi nữa.
- Hai ngươi đi theo ta, không được đi lung tung đâu!
Âu Dương Tu gọi hai người một tiếng, hai người vội vàng đi theo, Phạm Ninh mặc dù đã trưởng thành nhưng tiếc rằng tay chân nhỏ bé như thân hình của một đứa trẻ, hắn buộc phải cùng Tăng Bố chạy chầm chậm theo những sải bước của Âu Dương Tu.
Âu Dương Tu từ mấy ngày trước chính thức tuyên bố "Tuý Ông Đình ký", làm chấn động kinh thành ngay lập tức, uy tín cũng đạt đến đỉnh cao, và đã có dấu vết mờ mờ ảo ảo của người lãnh đạo giới văn học Đại Tống.
Y chào hỏi với mọi người, không lâu sau bèn đi đến trước cổng lớn, Bàng Tịch sớm đã nhìn thấy y, vội vàng cười với mọi người và nói:
- Tuý Ông đến rồi, mọi người mau nâng rượu lên!
Mọi người cười một trận thật to, Âu Dương Tu và Bàng Tịch hàn huyên đôi câu thì kéo Phạm Ninh và Tăng Bố lại hành lễ, Bàng Tịch ha hả cười và nói:
- Tiểu Tăng cũng đến à, huynh trưởng của ngươi đang ở bên trong cùng với Tư Mã Quang.
Ông ta quay ánh mắt sang nhìn Phạm Ninh, cảm thấy có chút lạ lẫm, bèn cười hỏi:
- Vĩnh Thúc, người này là cháu của ngươi?
Âu Dương Tu mỉm cười nói:
- Là cháu trai của Hi Văn, lần này từ quê nhà dẫn đến, hắn là một thần đồng tài ba!
Bàng Tịch vừa kinh ngạc vừa thích thú cười với Phạm Ninh và nói:
- Thì ra ngươi chính là tôn tử thần đồng của lão Phạm, hai ngày nay lỗ tai của ta đã bị ông ta nói đến chai cả rồi.
Phạm Ninh vội vàng cúi mình hành lễ, nói:
- Tổ phụ thương yêu tôn tử, nên đa phần sẽ có những từ ngữ khoa trương quá lời, vãn bối rất bình thường, lão tướng công không cần phải đề cao Phạm Ninh như vậy đâu.