Chương 164
Phạm Ninh lại ngồi xe bò đến cửa tiệm sách gần Văn Miếu.
Phạm Ninh nhìn tấm biển của cửa hiệu: "Cửu Nguyệt thư hương", chính là chỗ này rồi, lần trước hắn cũng lấy được một cuốn "Bình Giang phủ chí" tại nơi đây.
- Phạm tiểu lang, đã lâu không gặp!
Vừa vào cửa liền nhìn thấy khuôn mặt tủm tỉm cười của ông chủ cửa tiệm – Đổng viên ngoại, Phạm Ninh cúi người thi lễ:
- Hôm nay lại làm phiền Đổng viên ngoại rồi.
- Không việc gì phải khách khí, Phạm tiểu lang có việc gì cần cứ nói.
- Là thế này!
Phạm Ninh hỏi dò:
- Cháu định mua đề thi của huyện mấy năm qua, có thể mua được chừng bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu?
- Ha ha! Phạm tiểu lang đến đúng nơi rồi, toàn huyện Ngô này chỉ có mỗi hai nơi là có đề thi hoàn chỉnh của huyện, thứ nhất là huyện học, nơi còn lại chính là cửa hàng của ta, mời Phạm tiểu lang đi theo ta.
Phạm Ninh đi theo viên ngoại họ Đổng vào kho hàng phía sau, trong kho hàng nhiều loại sách chồng lên như núi, hai tiểu nhị đang sắp xếp lại những bộ sách mới được đưa đến.
Trên mặt đất cũng chất đầy sách là sách, quả thật Phạm Ninh cũng không có chỗ đặt chân, chỉ đành đẩy tạm vài cuốn sang bên, để trống ra một chỗ, hắn mới có thể đặt chân đứng vào.
- Tiệm sách các nơi phần lớn thì giống nhau nhưng mỗi tiệm lại khác nhau đôi chút, thật ra bán sách cũng không vì kiếm tiền, chẳng qua chỉ là vì hứng thú mà thôi.
Đổng viên ngoại cũng bước đi cẩn thận từng li từng tí, luôn luôn nhắc nhở Phạm Ninh:
- Phạm tiểu lang, để ý cầu thang bên cạnh, đừng để bị cộc đầu!
Hai người lại bước lên tầng hai của kho hàng, tầng hai là những bộ sách đã để ế lâu quá hạn, đó là một số loại như Phủ chí, Huyện chí, hay đề thi những năm trước.
Đổng viên ngoại lôi một bao tải to phủ kín bụi, cười nói:
- Đề thi và lời giải trong vòng hai mươi năm qua của huyện ta đều ở đây tất, đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi, nếu như cậu muốn, vậy thì một xâu tiền ta sẽ bán tất cho cậu!
Phạm Ninh mừng rỡ, hắn mở bao tải lật thử mấy trang, lại hỏi:
- Vậy đề năm nay thì sao?
- Đề năm nay thì ở dưới lầu, lát nữa ta sẽ đưa cậu một bộ.
Đổng viên ngoại hơi khó hiểu:
- Phạm tiểu lang là đệ nhất huyện sĩ, đã vào học tại huyện học rồi, sao lại còn cần đề thi của huyện?
Phạm Ninh cười cười, nói:
- Giữa tháng năm năm nay huyện học sẽ tổ chức thêm một cuộc thi chiêu sinh, cháu có hai đường huynh muốn tham gia, nhưng căn bản hơi đuối một chút, cháu định rút bớt chút thời gian ra bổ túc cho họ, cố gắng giúp đỡ để họ cũng thi đậu huyện học.
Ánh mắt Đổng viên ngoại sáng lên, vội vàng nói:
- Ta có hai đứa con của bằng hữu cũng muốn tham gia cuộc thi tháng năm tới, Phạm tiểu lang xem xem liệu có thể…
Phạm Ninh gãi gãi đầu, quả thực hắn có phần hơi khó khăn, hắn định bổ túc đơn giản cho Minh Nhân Minh Lễ, thời gian cũng là tùy ý định ra mà thôi, nơi hắn chuẩn bị cũng là ký túc xá của chính mình.
Nhưng nếu như còn kèm thêm cả những người khác, vậy thì liền trở thành bổ túc kiếm tiền rồi, phải thu học phí như thế nào, còn phải tìm được nơi học, thời gian cũng cần cố định, rất phiền phức.
- Đổng viên ngoại, theo như cháu biết, hẳn là có không ít lớp luyện thi vào huyện học đúng không! Cháu nhớ trong nhà khách Văn Uyên Các đối diện huyện học cũng có một Lưu đại nho mở lớp luyện thi vào huyện học rất nổi danh mà!
Đổng viên ngoại lắc đầu:
- Lớp luyện thi của Lưu đại nho không được, trong năm mươi mấy người theo học năm nay chỉ đậu có bốn, năm ngoái cũng rất ít, con trai của bằng hữu ta đều là học sinh dự thính theo học bên học đường, ban ngày còn phải lên lớp, nên mới muốn rút chút thời gian buổi tối ra để bổ túc thêm.
Phạm Ninh vội vàng cười nói:
- Cháu cũng không phải mở lớp bổ túc chuyên nghiệp, nhiều nhất năm ngày mới học một buổi, chỉ sợ bọn họ sẽ không muốn học kiểu như này.
Bằng hữu của Đổng viên ngoại luôn cậy nhờ ông ta tìm một học sinh lợi hại để dạy bổ túc, lúc đó Đổng viên ngoại liền nghĩ đến Phạm Ninh, chẳng qua là ông ta không tiện mở miệng trước.
Hôm nay nếu như Phạm Ninh đã nhắc đến chuyện này, Đổng viên ngoại đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, ông ta dùng khuôn mặt đầy thành ý nhìn về phía Phạm Ninh nói ra mong đợi của mình.
- Năm ngày một buổi cũng không sao, ta sẽ không để Phạm tiểu lang phải dạy không công đâu, cứ tính theo như giá cả của lớp luyện thi đắt nhất, nơi học bổ túc cứ sắp xếp luôn tại tiệm sách của ta đi, ta sẽ không thu bất kỳ phí dụng nào, Phạm tiểu lang thấy sao?
Đã nói đến tận đây rồi, Phạm Ninh mà tiếp tục cự tuyệt thì cũng không được hay lắm, chỉ thêm hai người mà thôi.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi mới nói:
- Hơn hai tháng cũng chỉ có thể bổ túc được mười buổi, nếu Đổng viên ngoại đã cung cấp địa điểm, vậy thì không thu tiền nữa, cứ coi như cháu tiện tay giúp một chuyện vậy.
- Không! Không được!
Đổng viên ngoại vội vàng xua tay:
- Hai bằng hữu này của ta đều là gia đình giàu có, đối với bọn họ, mấy quan tiền này cũng chỉ là một bữa uống trà mà thôi, cứ theo quy củ đi, cậu đừng khách khí nữa, thời gian cụ thể do cậu sắp xếp, ta sẽ đi báo cho bọn họ biết.
Phạm Ninh hết cách, chỉ đành nói với Đổng viên ngoại:
- Nếu Đổng viên ngoại nhất định muốn cháu dạy bổ túc, cháu có thể đồng ý, nhưng có một số chuyện cháu cũng phải nói trước.
- Thứ nhất, cháu không đảm bảo là bọn họ có thể thi đậu huyện học, cháu chỉ có thể làm hết sức mình; thứ hai, nếu như phẩm hạnh học sinh không tốt, cháu sẽ không nhận, hi vọng Đổng viên ngoại sẽ nói rõ ràng với cha mẹ bọn họ.
Đổng viên ngoại vui vẻ nói:
- Ta nhất định sẽ nói rõ ràng, vậy buổi học đầu tiên…
Phạm Ninh cân nhắc một lát rồi nói:
- Cháu đã hẹn hai đường huynh vào giờ Dậu ba khắc ngày mai sẽ học buổi đầu tiên, vậy cứ dựa theo thời gian này đi, địa điểm tập trung là trước cửa tiệm sách.
Rời khỏi tiệm sách, Phạm Ninh lại đến Dương Ký cấp cước đệ bên trái đối diện huyện học.
Cấp cước đệ của Tống triều chính là công ty chuyển phát nhanh của hậu thế. Vừa buôn bán cùng thành, cũng ủy thác vận chuyển nơi khác.
Dương Ký cấp cước đệ ở Bình Giang phủ có mười hai chi nhánh, Mộc Đổ trấn thì có một chi nhánh. Mấy ngày trước, Phạm Ninh còn đem vài bộ quần áo mùa đông và một phong thư thông qua cấp cước đệ gửi về nhà.
Tống triều không có điện thoại, Phạm Ninh lại không muốn chạy tới trấn Trường Kiều thêm một chuyến, đi chuyển phát nhanh là tiện nhất.
Đây là một dịch vụ mà sau khi đến Tống triều Phạm Ninh cảm động nhất, rõ ràng chuyển phát nhanh tiện lợi như vậy. Mất mấy văn tiền là có thể cấp tốc chuyển tin tức.
Dù cho thời đại này không có điện thoại cũng không khiến hắn cảm thấy có bất cứ bất tiện nào.
Cấp cước đệ vô cùng tiện lợi, đưa tin cùng thành, đảm bảo nội trong hai ngày đưa đến. Phí thu vẫn phải chăng, nếu thêm chút tiền, ngay ngày hôm đó cũng có thể nhận được.
Phạm Ninh viết một tờ giấy, giao cho chưởng quỹ cấp cước điếm, lại lấy ra mười văn tiền đưa cho y.