Chương 176
Phạm Ninh cười nói với Tô Lượng và Đoạn Du:
- Nhìn xem Huyện quân của chúng ta, lại để cho ta, một học sinh Huyện học đưa ra chủ ý!
Tô Lượng và Đoạn Du ngồi ở trước mặt huyện lệnh, trong lòng hai người vô cùng căng thẳng bối rối, sớm đã mất hết hồn vía, làm sao còn giống Phạm Ninh nói nói cười cười như vậy, bọn họ giống như hai con tò te, đần ra ngơ ngác nhìn Phạm Ninh.
Phạm Ninh lại quay đầu cười nói với Cao Phi:
- Học sinh nghe nói vị trí Huyện đô đầu còn trống, Huyện quân vì sao không để cho Lục đô đầu tiếp tục làm tiếp?
Lý Vân được điều đi phủ Gianh Ninh, lại không giữ lời với Lục Hữu Căn, không đưa theo y cùng đi nhậm chức, Mã huyện úy hận Lục Hữu Căn phản bội mình, liền thừa dịp huyện lệnh mới chưa nhậm chức mà giáng chức y làm Phó đô đầu.
Lão muốn để tâm phúc của mình Trương Hoàn nhậm chức đô đầu, nhưng đô đầu nhất định phải do huyện lệnh bổ nhiệm, chức vụ này Cao Phi cũng muốn, chỉ có điều y nhất thời không chọn được người thích hợp, cho nên vị trí đô đầu vẫn còn trống.
Phạm Ninh đưa ra đề xuất, thực tế chính là ra hiệu cho Cao Phi có thể tiếp tục dùng Lục Hữu Căn làm đô đầu.
Nhưng Cao Phi lại nghe nói Lữu Hữu Căn này có đồng hương là vợ của Mã huyện úy, cho dù Lục Hữu Căn có vài lần bày tỏ lòng trung thành với y, y không dám tùy tiện sử dụng.
- Phạm thiếu lang hình như rất quen thân với Lục đô đầu nhỉ!
Phạm Ninh khẽ cười nói:
- Lục đô đầu vốn là kỳ trưởng của Lục Mộ trấn, cùng thôn với vợ của Mã huyện úy, lúc trước đúng là được Mã huyện úy đề bạt, y mới được làm đô đầu.
- Tuy nhiên Lục đô đầu rất được Lý Huyện quân tiền nhiệm coi trọng, y đối với Lý Huyện quân cũng trung thành và tận tâm, đắc tội không ít người, nhưng Lục đô đầu thật sự là một người có thể tin tưởng được, học sinh kiến nghị Huyện quân cho y một cơ hội phát huy năng lực.
Phạm Ninh thật ra đã nói rất rõ ràng, Lục Hữu Căn không phải người của Mã huyện úy, mà là tâm phúc của Lý Vân huyện lệnh tiền nhiệm, là người trung thành, đáng được trọng dụng.
Cao Phi âm thầm gật đầu, nếu là như vậy, Lục Hữu Căn này có thể cân nhắc được.
Cao Phi uống một ngụm trà, lại cười nói:
- Huyện học có chuyện gì thú vị?
Phạm Ninh đang chờ ông ấy nói những lời này, liền cười nói:
- Hôm qua Huyện học đã xảy ra một chuyện, không biết Huyện quân có hứng thú không?
- Chuyện gì, nói ta nghe?
Lúc này, Tô Lượng và Đoạn Du rốt cục hiểu được mục đích thực sự việc Phạm Ninh đến huyện nha rồi, hóa ra là muốn kéo viện trợ hùng mạnh vào, hai người bọn họ tinh thần phấn chấn, cũng ở bên cạnh bổ sung.
Ba người rất nhanh liền đem toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua nói một lần, đồng thời chỉ ra Trương Nghị bày kế hãm hại Học chính Triệu Tu Văn, muốn chiếm lấy vị trí đó.
Cao Phi trầm ngâm một chút hỏi:
- Dương Độ là cháu trai của Dương Huyện thừa?
- Đúng vậy!
Phạm Ninh làm ra vẻ căm hận nói:
- Người đứng sau Trương Nghị chính là Dương huyện thừa, hàng năm tiến cống cho Dương huyện thừa vô số tiền tài, có sự chống đỡ của Dương huyện thừa, lão mới dám muốn làm gì thì làm ở Huyện học!
Tim Cao Phi đập thình thịch, ông ta đã hiểu được ám hiệu của Phạm Ninh rồi, muốn tóm được nhược điểm của Dương huyện thừa, có thể bắt đầu từ Trương Nghị.
Ông ta đảm nhiệm huyện lệnh gần được một tháng rồi, mỗi ngày thẩm án, công căn chính của huyện nha cũng không báo cáo về, đều là báo cáo chính vụ lên Dương huyện thừa Dương Hàm.
Cao Phi đối với tình hình trong huyện không quen, hoàn toàn là mù tịt, bị Huyện thừa và huyện úy lấy hết quyền lực, trong lòng ông ta buồn khổ không thôi, vài lần ông ta muốn đi tìm Chu đại quan nhân kể khổ, nhưng lại có chút ngại.
Hôm nay Phạm Ninh đến, giống như là trận mưa đúng lúc đầu xuân, không chỉ đề cử cho ông ta đô đầu có thể giảm đi hơn nửa quyền lực của huyện úy, còn ra ám hiệu nhược điểm của Huyện thừa.
Bảo ông ta sao có thể không vừa mừng vừa sợ?
Cao Phi cười ha hả khoát tay áo:
- Dương huyện thừa chính là một vị quan tốt thanh chính liêm minh, các ngươi vẫn còn là trẻ con, ta sẽ coi như các ngươi trẻ con nói thật, những lời này cũng không thể tùy tiện nói lung tung ở bên ngoài.
Tô Lượng đang muốn thanh minh, Phạm Ninh lại kéo gã lại, những lời này đến điểm phải dừng, đối phương nghe qua biết được nhã ý là đủ rồi, quả thật không thể nhiều lời.
Phạm Ninh lại đem câu chuyện chuyển sang Trương Nghị:
- Trương Nghị này ở Huyện học thanh danh xấu vô cùng, kiếm tiền không kiêng nể gì, bị mọi người gọi là Trương Hắc Đao, nếu Huyện quân không tin, có thể lôi những học sinh dự thính lão đề cử ra để kiểm tra thử, liền biết được lão hiểm độc bao nhiêu, nếu Huyện quân cảm thấy thích hợp, Dương Độ cũng có thể cùng thi.
Cao Phi gật gật đầu:
- Một số hành vi bất lương trong Huyện học bản quan cũng có nghe được, bản quan sớm đã muốn chỉnh đốn lại, chỉ là chưa có thời gian, được rồi! Bản quan sẽ mau chóng can dự.
Đúng lúc này, Lục Hữu Căn vội vàng chạy vào phòng bẩm bảo:
- Khởi bẩm Huyện quân, huyện Trương Châu đưa đến một văn điệp thiệp án.
Văn điệp thiệp án nơi khác đưa đến bình thường là chỉ người bị hại hoặc là hung thủ là người Ngô huyện, cần Ngô huyện hiệp lực điều tra.
Cao Phi ngẩn ra:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Gần Chu Lâu huyện Trường Châu xảy ra cùng một án đánh người hung ác, một học sinh của Huyện học Ngô huyện bị người khác đánh gãy hai chân, hung thủ đã chạy trốn.
Phạm Ninh bình tĩnh hỏi:
- Không ngờ là học sinh huyện học? Tên là gì?
- Học sinh tên là Dương Độ, hình như là cháu trai Dương huyện thừa.
Cao Phi lập tức đứng lên:
- Tại sao lại như vậy?
Ông ta hoài nghi liếc nhìn Phạm Ninh, quả thật quá trùng hợp, Phạm Ninh vừa mới nói tới Dương Độ, Dương Độ liền xảy ra chuyện.
Phạm Ninh buông tay:
- Chuyện không liên quan đến ta, ta với Dương Độ không thù không oán, Huyện quân chớ nghi ngờ ta!
Lục Hữu Căn nhỏ giọng nói:
- Ti chức biết rõ tên Dương Độ này, gã mấy năm nay ức hiếp kẻ yếu, làm ra không ít chuyện ác, nhiều người hận gã đến tận xương.
Cao Phi đã đồng ý tiến cử của Phạm Ninh, chuyện này Lục Hữu Căn nên bẩm báo Mã huyện úy, gã lại bẩm báo trực tiếp cho mình, bởi vậy có thể thấy được Lục Hữu Căn quả thật có thể sử dụng.
Cao Phi gật gật đầu, nói với Lục Hữu Căn:
- Vụ án này bản quan giao cho ngươi đi làm, làm tốt, thăng ngươi làm đô đầu!
Lục Hữu Căn mừng rỡ, chắp tay hành lễ:
- Ti chức lập tức đi xử lý!
Lục Hữu Căn quay người vội vàng đi, Cao Phi cười nói với Phạm Ninh:
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xem ra chuyện này đúng thật là không thể kéo dài được nữa, sáng sớm mai ta sẽ tới huyện học.
Phạm Ninh lại giậu đổ bìm leo, cười nói:
- Huyện quân có thể đặt một cái rương tố cáo ở Huyện học, tin rằng sẽ có được rất nhiều manh mối hữu dụng, ngoài ra phải kịp thời cô lập Trương Nghị, không thể để lão và người nào đó gặp mặt.
Cao Phi vuốt râu vui mừng nói:
- Đúng vậy!
***
Ba người cáo từ đi ra khỏi huyện nha, Tô Lượng cười hi hi ôm lấy cổ Phạm Ninh nói: