Chương 196
Tuy kế này không quá cao siêu, nhưng Cao Phi lại chấp nhận.
Cao Phi gật đầu lia lịa:
- Cách hay!
Ông quay sang cười nói với Phạm Ninh:
- Ngươi hiểu chưa?
Phạm Ninh khấp khởi mừng thầm, vẫn là trợ thủ Chu đại quan nhân đã giới thiệu cho Cao Phi lợi hại, một kế che mắt thiên hạ rất hay.
Hắn vội vàng thi lễ:
- Học trò hiểu rồi, sáng mai sẽ lập tức trình đơn kiện!
Thôn Giao Bạch Loan xã Hoành Đường hai ngày nay vô cùng náo nhiệt. Đầu tiên là Lục gia cưỡng chế đuổi con rể Lục viên ngoại Phạm Thiết Ngưu, tiếp đến con gái, cháu trai cũng mất tích theo.
Lục gia tu hú chiếm tổ chim khách, thay Lục viên ngoại xử lý tang sự, chuẩn bị tiếp quản gia sản của Lục viên ngoại để lại.
Nhà mẹ đẻ Lục viên ngoại Ngô thị cũng không cam chịu để tài sản rơi vào tay Lục gia. Hai huynh đệ Ngô thị mang theo hơn mười con cháu Ngô gia đến trợ giúp Ngô thị lo việc tang sự.
Con rể Phạm Thiết Ngưu bị đuổi đi, con gái, cháu trai cũng theo mà rời đi. Lục gia và Ngô gia không còn chướng ngại, bắt đầu thương lượng phân chia tài sản Lục viên ngoại.
Cho đến lúc này, Ngô thị thê tử Lục viên ngoại như tỉnh mộng, hiểu được hai huynh đệ lừa dối bà.
Hóa ra Lục gia và nhà mẹ đẻ cũng không mang tài sản để lại đưa cho con gái bà, càng không làm theo những lời bọn họ nói. Chính vì sợ Phạm gia đến đoạt tài sản mà bọn họ tranh giành phần tài sản nên thuộc về con gái và cháu trai của bà.
Ngô thị nằm bên linh cữu chồng khóc lớn, bà bị hai huynh đệ mang vào phòng, cho mấy phụ nhân Lục gia và Ngô gia thay phiên khuyên bảo Ngô thị.
Lục gia và Ngô gia phân chia tài sản cũng không công bằng. Lục gia chỉ đồng ý giao tòa nhà và cửa hàng trong thành cho Ngô thị dưỡng lão.
Còn sáu trăm mẫu đất của Lục viên ngoại đều thuộc Lục gia hết, do mấy huynh đệ tỷ muội Lục viên ngoại kế thừa.
Ngô gia không chấp nhận cách phân chia này. Bọn họ yêu cầu một nửa đất đai phải giao cho Ngô thị để dưỡng già. Hai bên vì phân chia sáu trăm mẫu đất mà xảy ra cãi vã kịch liệt.
Trong phòng, Lục A Thủy vỗ bàn cả giận nói:
- Đất đai của huynh trưởng ta một phần là của cha ta để lại, có quan hệ gì đến Ngô gia các ngươi? Đại ca của ta đi rồi, đất đai đương nhiên Lục gia chúng ta phải thu hồi lại.
- Đất đai nhiều năm nay đại ca ta tích lũy mà được, giao cửa hàng và tòa nhà lại cho đại tẩu là đã hết lòng rồi, đất đai một mẫu cũng không cho.
Em trai Ngô thị Ngô Sùng Nghĩa cười lạnh nói:
- Bà con trong xã này ai mà không biết, phụ thân ngươi tổng cộng có ba trăm mẫu đất, huynh đệ các ngươi mỗi người một trăm mẫu, hai đứa con gái mỗi người năm mươi mẫu. Kết quả các ngươi đòi tiền không cần đất, tỷ phu của ta phải mang tiền mua đất của các ngươi, chuyện này nhờ cha ta đứng lên hòa giải đấy.
- Những mẫu đất còn lại chính là mở buôn bán mà kiếm tiền mua lại. Bây giờ thấy quán rượu không kiếm tiền được, các ngươi lại muốn đất, chuyện tốt gì các ngươi cũng muốn chiếm hết, dựa vào cái gì chứ?
Lưu A Thủy rống lên:
- Chỉ bằng chúng ta là họ Lục, các ngươi họ Ngô. Đất đai chính của Lục gia chúng ta đấy, Ngô gia các ngươi đừng mơ lấy đi.
Đúng lúc này một đứa con cháu của Lục gia vội vàng chạy vào cửa, nhỏ giọng nói:
- Nhị thúc, quan phủ đến, còn có nhiều cung thủ đến đây nữa.
Lục A Thủy ngẩn ra, sao quan phủ lại đến đây?
Ông ta ở huyện nha làm việc hai năm, rất rõ quy củ huyện nha. Bình thường huyện lệnh tuần tra mới xuống nông thôn, ngoại trừ có việc gì, nếu không bình thường cung thủ cũng không đến.
Chẳng lẽ là Phạm gia?
Trong lòng Lục A Thủy giật mình kinh hãi. Chuyện hai năm trước phát sinh hiện vẫn còn rõ nét.
Lúc này, gã đã nghe được âm thanh thô lỗ của đô đầu Lục Hữu Căn:
- Mọi người mau tránh ra, để quan phủ điều tra án.
Lục A Thủy không ngây ngô nữa, đành phải vội vàng vào trong viện.
Thấy trong viện đầy người mặc áo đỏ viền đen, thắt lưng mang trường đao cung thủ. Người Lục gia từ già đến trẻ đều tránh bên kia, sợ hãi nhìn những bộ khoái đằng đằng sát khí.
Lục A Thủy vội vàng hướng về đô đầu Lục Hữu Căn thi lễ:
- Lục đô đầu, đã lâu không gặp.
Tuy rằng Lục A Thủy ở huyện nha thường xuyên, lại có thể coi là người cùng họ với Lục Hữu Căn nhưng thực tế bọn họ không có quan hệ gì, đặc biệt hôm nay Cao Huyện lệnh giao phó việc công.
Lục Hữu Căn lạnh lùng nói:
- Lục Mẫn đến huyện nha báo án, nói ông nội nó qua đời không minh bạch. Sự tình quan trọng, phụng quân lệnh Cao huyện lệnh, bản đô đầu đi xuống tra án, các ngươi phải phối hợp.
Lục A Thủy vừa tức vừa giận:
- Huynh trưởng ta rõ ràng chết vì bệnh, sao không minh bạch? Ta biết rồi, nhất định tên Phạm Thiết Ngưu giật dây, gã thật to gan.
- Im miệng.
Lục Hữu Căn gầm lên một tiếng:
- Có báo án thì có tra án, ngươi có quan hệ thế nào với Lục A Điền?
- Ta là đệ đệ của ông ấy.
Lục Hữu Căn lạnh lùng hỏi:
- Ta muốn gặp vợ con Lục A Điền, bọn họ đâu?
Lúc này Ngô Sùng Nghĩa tiến lên nói:
- Đại tỷ tôi thân thể không tốt, không tiện gặp người ngoài.
- Ngươi là người nào?
Lục Hữu Căn trừng y:
- Ngươi là con của Lục Hữu Trang?
Ngô Sùng Nghĩa vội xua tay:
- Không, không, tôi là em vợ ông ta.
- Thật tức cười, huyện nha tra án, chính chủ không có ở đây. Một đống người lung tung lộn xộn thì tích cực, ta muốn gặp chủ nhà, người nhà bọn họ đâu?
Lúc này Ngô thị tóc tai bù xù vội chạy ra, quỳ trước mặt Lục Hữu Căn khóc lóc:
- Quan gia làm chủ cho dân phụ.
- Ngươi chính là thê tử Lục A Điền?
- Đúng là dân phụ.
Lục Hữu Căn gật đầu:
- Cháu trai và con gái ngươi đến huyện nha báo án, nói có người mưu hại chồng ngươi đoạt gia sản, khiến ông ta chết không rõ ràng. Bản án này là giết người cướp của, huyện nha vô cùng xem trọng, bảo ta dẫn cung thủ đến tra án.
Những lời này khiến mọi người xung quanh sợ hãi, bọn họ đều lui về sau.
Lục A Thủy và Ngô Sùng Nghĩa nhìn nhau, Lục A Thủy vội bước lên nói:
- Lục đô đầu hiểu lầm rồi, huynh trưởng ta thật sự ốm chết, không ai hại huynh ấy cả, càng không ai âm mưu đoạt gia sản của huynh ấy.
Ngô thị khóc lớn:
- Không phải đoạt tài sản thì các ngươi đến làm gì? Các ngươi còn đuổi con gái ta và cháu ta.
Ngô Sùng Nghĩa gấp đến dậm chân:
- Đại tỷ, hai chuyện này khác nhau. Tỷ phu ốm chết cùng chúng ta không có quan hệ gì. Chúng ta là sợ tỷ chịu thiệt mới đến giúp tỷ.
Lúc này mặt Lục Hữu Căn trầm xuống, không nhịn được nói:
- Không cần giải thích, chúng ta dựa theo quy định làm việc. Đầu tiên xác nhận tài sản, Ngô đại nương, ta cần chứng minh tài sản của chồng bà. Mời bà đem khế đất, khế ước mua bán nhà giao cho ta, còn kiểm kê tiền tài, chúng ta cần kê khai.
Ngô thị chỉ vào Lục A Thủy nói:
- Khế đất và khế ước mua bán nhà đều bị y đoạt đi rồi.
Lục Hữu Căn hừ lạnh một tiếng nói:
- Quả nhiên, xem ra chính là giết người mưu đoạt tài sản, bắt lại cho ta.
Mấy tên cung thủ đồng loạt tiến lên, ấn Lục A Thủy ngã xuống đất, Lục A Thủy phẫn nộ hô lớn: