Chương 2
Phạm Trọng Yêm đánh giá căn phòng một chút, trong phòng rất sáng, dụng cụ trong nhà đều là gỗ tự chế, có vẻ khá thô kệch, tuy nhiên lại được quét dọn rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ.
- Thiết Chu, phụ thân cháu sao lại chuyển tới đây?
Phạm Thiết Chu thở dài:
- Còn không phải là tại cái tính tình cổ quái kia sao, tam thúc cũng biết đó.
Phạm Trọng Yêm gật gật đầu, ông tuy là anh em họ của ông nội Phạm Ninh – Phạm Đại Xuyên, nhưng lại rất ít nói chuyện.
Phạm Đại Xuyên từ nhỏ tính tình đã cổ quái, rất khó ở chung với người trong nhà.
Phạm Trọng Yêm quay đầu nhìn Phạm Ninh còn đang hoang mang, cười nói:
- Không phải cháu đề nghị ta dùng nước đá chườm chân sao?
Phạm Thiết Chu vội vàng hỏi:
- Tam thúc sao vậy?
- Vừa rồi không cẩn thận trật mắt cá chân, Ninh nhi đề nghị ta dùng đá chườm chân.
- Cháu đi gánh nước giếng.
Trương Tam Nương tay chân lanh lẹ, vội vàng đi lấy chậu gỗ.
- Không cần!
Phạm Thiết Chu vội vàng ngăn thê tử lại, lấy ra một bình sứ nhỏ trong ngăn kéo đưa cho Phạm Trọng Yêm.
- Đây là thuốc mỡ do cháu lên núi hái, rất hiệu quả với vết thương, tam thúc thử xem sao!
Phạm Trọng Yêm cười nhận thuốc mỡ, cởi bỏ vớ giày, cẩn thận thoa đều thuốc mỡ lên mắt cá chân, ngay lập tức ông cảm nhận được từng đợt mát mẻ thấm vào da thịt, ngay lập tức mắt cá chân không còn đau nữa.
Qua một lúc lâu, Phạm Trọng Yêm mang lại vớ cùng giày, đi lại vài bước, không ngờ là đã khỏi hoàn toàn.
- Đây là thuốc gì? Rất thần kỳ đó! - Phạm Trọng Yêm ngạc nhiên hỏi.
- Cháu cũng không biết tên, tam thúc cứ lấy dùng đi! Buổi tối lại bôi một lần nữa là khỏi thôi.
- Ta không cần, chỉ hơi tò mò mà thôi.
Phạm Trọng Yêm cười, đặt trả chai thuốc lên bàn.
Phạm Ninh đứng một bên lại có chút động tâm, nhà mình có loại thuốc tốt như vậy mà mình lại không biết!
Nếu mở dược quán ở trấn trên chẳng phải việc làm ăn sẽ rất tốt sao?
Lúc này, Phạm Trọng Yêm cười, vẫy tay với Phạm Ninh:
- Cháu lại đây!
Phạm Ninh vội vàng đi đến, cẩn thận đánh giá vị nổi danh lừng lẫy trong gia tộc về chính trị cùng văn học này.
Phạm Trọng Yêm kỳ thật chỉ là một lão giả về quê cực kỳ bình thường, bất quá ông giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại nhã khí mà người thường không có được.
Tuy nhiên ánh mắt của Phạm Ninh rất nhạy bén, hắn phát hiện trong mắt Phạm Trọng Yêm ẩn chứa một chút u sầu không thể che giấu được.
Cẩn thận nhớ lại, Phạm Ninh chợt hiểu, hẳn là vừa rồi mình nói chuyện xưa đã khiến Phạm Trọng Yêm không vui.
Nghĩ vậy, trong lòng Phạm Ninh có chút áy náy.
Phạm Trọng Yêm khẽ cười nói:
- Cháu có thành ý muốn mời ta về nhà hẳn là muốn ta thử tài học của cháu, hôm nay ta liền cho cháu cơ hội.
Phạm Ninh đỏ mặt, thì ra một chút tư tâm của mình từ lâu đã bị người ta nhìn thấu.
Đúng lúc này, trong sân truyền ra một giọng nói khàn khàn, già nua:
- Đại Lang, cá bắt lần này sao lại nhỏ như vậy?
Giọng nói này vừa vang lên lập tức khiến cả phòng yên lặng, Trương tam nương trầm mặt, trước mặt khách không thể phát tác, liền không vui đi đến sân sau.
Phạm Trọng Yêm ha hả cười, đứng dậy cũng đi đến sân sau, Phạm Ninh bất đắc dĩ cũng đành đi theo.
Chỉ thấy có một lão ông cao gầy đứng trong sân, tóc hoa râm, làn da đen nhánh, trên mặt đầy đốm đồi mồi.
Ánh mắt ông ta có chút đặc biệt, tròng trắng chiếm hơn phân nửa, đôi con ngươi hệt như hai viên đậu đen bé xíu dính vào tròng mắt, trắng nhiều đen ít, nhìn tổng thể lại có chút ác nghiệt.
Lão ông này chính là ông nội của Phạm Ninh - Phạm Đại Xuyên, lúc này ông ta đang xách một giỏ cá, vẻ mặt chán ghét nhìn hơn mười con cá tươi dưới mái hiên.
Ở trong sân còn có một nam tử trẻ tuổi đang đứng, ước chừng hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân hình nhìn qua có chút gầy yếu, đôi tay so với nữ nhân còn trắng nõn, non mịn hơn.
Y tên là Phạm Đồng Chung, là tiểu thúc của Phạm Ninh.
Phạm Đồng Chung bình thường ở trên huyện đọc sách, là vị tú tài duy nhất của Phạm gia, Phạm Đại Xuyên đã đem hết tất cả kỳ vọng gửi gắm ở y.
Lúc này, Phạm Đồng Chung cũng dùng vẻ mặt chán ghét nhìn sân nhà của đại ca mình, giống như ở trong tiểu viện này sẽ ảnh hưởng đến thân phận tú tài của y vậy.
Bất quá khi ánh mắt của y nhìn qua trong phòng một lần nữa lại mang đầy sự nóng bỏng và chờ mong.
Không ngờ Phạm tướng công nổi tiếng thiên hạ lại đến đây, đây chính là cơ hội tốt của mình đây!
Lúc này, Phạm Thiết Chu từ trong nhà chạy ra, kích động nói:
- Phụ thân, sao người lại đến đây?
- Ngươi đương nhiên không muốn ta đến!
Phạm Đại Xuyên hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi là sợ ta đến phá hỏng chuyện tốt của ngươi chứ gì!
Phạm Thiết Chu ngẩn ra, y không hiểu được ý của phụ thân.
Y lại vội lấy một giỏ cá ra từ trong chum nước, chân thành cười đưa cho phụ thân.
- Lần này xuống hồ vận khí không tốt, con mò được hơn mười con cá quế, đều là cá to ngon, thịt rất béo, con cố ý giữ lại cho phụ thân bồi bổ.
- Cứ đặt qua một bên đi! Phạm Đại Xuyên phất tay hệt như vừa đuổi một con ruồi.
Lúc này, Phạm Trọng Yêm từ trong nhà đi ra, khẽ cười nói:
- Nhiều năm không gặp, Nhị ca phong thái vẫn như trước nhỉ.
Gương mặt Phạm Đại Xuyên lập tức cười, chỉ chỉ đứa con sau lưng.
- Ở nhà có Tứ Lang chăm sóc cho ta, cơ thể cũng không tệ lắm, đứa con này rất hiếu thuận. Đến cả tiên sinh trên huyện cũng khen phẩm chất nó tốt.
Phạm Trọng Yêm thản nhiên cười:
- Ta cảm thấy Đại Lang cũng rất hiếu thuận.
Phạm Đại Xuyên bất mãn liếc đứa con cả một cái:
- Nó cũng bình thường thôi. So với Tứ Lang thì kém xa.
Phạm Thiết Chu hơi kéo Phạm Ninh:
- Mau dập đầu với ông nội.
- Không cần!
Phạm Đại Xuyên quyết đoán cự tuyệt:
- Thằng ngốc này dập đầu với ta, chỉ sợ làm ta tổn thọ!
Phạm Thiết Chu vội vàng giải thích:
- Phụ thân, Ninh nhi bây giờ đã khác trước kia rồi.
- Hừ! Nó là cái loại thế nào ta còn không biết hay sao?
Phạm Đại Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn đứa con cả, nói với Phạm Trọng Yêm:
- Gia môn bất hạnh! Đứa con cả của ta đây thuở nhỏ ngu dốt, không đoán được, sinh ra đứa con trai cũng ngốc nốt.
- Nhị ca, huynh khiêm nhường rồi.
- Ôi! Đệ không biết thằng nhỏ này ngốc tới mức nào đâu, đầu năm ta hỏi nó tên là gì, không ngờ tới ngày hôm sau nó mới nói cho ta biết, đệ nói ngốc như thế sao có thể đọc sách được?
Phạm Đại Xuyên vô cùng đau đớn, lại thở dài một tiếng:
- Phạm Đại Xuyên ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, đời sau sao lại cho ra một đôi cha con ngu xuẩn như thế.
Phạm Thiết Chu bị phụ thân mắng thì tỏ vẻ xấu hổ, cúi đầu không dám nói lời nào.
Phạm Trọng Yêm quay đầu lại nhìn thoáng qua Phạm Ninh, trong mắt tràn đầy sự thông cảm.
Phạm Ninh lại thản nhiên cười, đối với chuyện ông nội bất công, tai hắn đã nghe đến chai sần rồi.
Ra sức hạ thấp phụ thân Phạm Ninh, chẳng phải chỉ muốn giúp con trai út của ông ấy nhìn có vẻ ưu tú hơn thôi sao.
Phạm Đại Xuyên cảm thấy độ lửa đã vừa tầm, liền vẫy tay với con trai út.
Phạm Đồng Chung vội vội vàng vàng chạy lên trước, thi lễ thật sâu với Phạm Trọng Yêm.