Chương 268
- Chuyện này tỷ nói cho phụ thân chưa?
- Ta nói phụ thân rồi, phụ thân chỉ cười, nói Ngô Quân còn trẻ đa tình, có thể lý giải, sau đó người chẳng quan tâm, A Ninh, ta cảm giác phụ thân rõ ràng là đang dung túng tên Ngô Quân này!
Phạm Ninh trầm tư không nói, hắn cảm giác Âu Dương Tu chưa chắc là dung túng Ngô Quân, có lẽ ông ta cũng có thiện cảm với tên Ngô Quân này, cho nên liền không để ý đến tâm tư con gái mình.
- Vậy còn mẫu thân của tỷ?
Mắt của Âu Dương Thiến lại đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Nếu mẹ ruột còn sống, người nhất định sẽ làm chủ cho ta!
Hoá ra Âu Dương Thiến là con của vợ trước, trong lòng Phạm Ninh không khỏi thở dài một tiếng.
Trầm mặc thật lâu sau, Phạm Ninh lại hỏi:
- Tăng Bố có tin tức gì không?
Âu Dương Thiến lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Từ khi chàng về quê, ta cũng viết thư cho chàng rất nhiều, nhưng không thấy hồi đáp.
Phạm Ninh hiểu, Âu Dương Thiến vẫn còn nặng tình, vẫn chưa quên Tăng Bố, trong lòng Phạm Ninh không khỏi có chút tiếc nuối, xem ra trong lòng nàng chỉ coi hắn là một tiểu đệ.
Phạm Ninh cười cười, an ủi nàng nói:
- Tăng Bố hẳn là còn đang trong đại tang, không dám nghĩ chuyện riêng tư thôi.
Âu Dương Thiến lắc đầu:
- Đại tang đến năm ngoái đã kết thúc rồi, hồi tháng hai và tháng năm năm nay chàng có cùng huynh trưởng hai lần vào kinh bái kiến phụ thân, nhưng lại một mực tránh né ta.
Nói tới đây, Âu Dương Thiến cắn môi một cái, trong lòng đau khổ nói với Phạm Ninh:
- Sau ta mới biết được, phụ thân cũng không đồng ý chuyện ta và Tăng Bố, chàng vì tiền đồ, mà không để tâm ta nữa rồi.
- Sao có thể như vậy được!
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Có lẽ huynh ấy muốn ở đây thi đậu tiến sĩ sau đó sẽ khiến phụ thân tỷ thay đổi tâm ý, ít nhất huynh ấy cũng không có viết thư từ chối rõ ràng gì cả, tỷ viết thư cho huynh ấy, huynh ấy đều yên lặng nhận rồi, đệ cảm thấy huynh ấy đối với tỷ vẫn có tình nghĩa.
- Chính cái kiểu tình nghĩa như vậy mới khiến ta khó chịu, chàng nên nói rõ cho ta, sau khi thi đỗ đề tên bảng vàng sẽ đến chỗ phụ thân cầu thân với ta, ta sẽ nguyện ý chờ đợi, đằng này chàng lại một mực trốn tránh, ngay cả dũng khí gặp ta cũng không có, nam tử hán đại trượng phu, vì sao cũng không dám chịu trách nhiệm, nhu nhược như vậy, như thế sao ta có thể yên tâm gửi thân?
- Có cần ta đi tìm huynh ấy nói chuyện không?
- Không cần!
Âu Dương Thiến quả quyết nói:
- Ta không thể tự mình đi nói với chàng lại nhờ người khác, có khi chàng còn thấy chướng mắt!
Phạm Ninh không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng gật đầu.
Sau khi ăn trưa, Phạm Ninh đưa Âu Dương Thiến về nhà.
Hai người cưỡi một chiếc xe bò chậm rãi đi về Âu Dương phủ.
Âu Dương Thiến buồn bã ngắm nhìn đường phố, trong lòng vô cùng khổ tâm.
- A Ninh, ta phải làm gì bây giờ?
Phạm Ninh trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
- Ta chân thành hy vọng Thiến tỷ có thể tìm một lang quân như ý, nhưng thế sự khó liệu, nếu có một ngày Thiến tỷ cảm thấy không còn đường nào để đi nữa, cứ tới tìm ta, ta sẽ bảo vệ Thiến tỷ, ở bên cạnh ta, sẽ không cho ai có thể xúc phạm tới Thiến tỷ.
Ngữ khí của Phạm Ninh trầm mặc mà kiên định, giống hệt một dòng nước ấm chảy vào trong lòng Âu Dương Thiến, nàng thật sự xúc động, hắn thực sự cho nàng được cảm giác an toàn, nàng tựa nhẹ lên vai Phạm Ninh, thở dài một tiếng.
- A Ninh…
Đưa Âu Dương Thiến trở về nhà, Phạm Ninh ngồi xe bò trở về chỗ ở.
Trên đường về, Phạm Ninh đều vì chuyện Âu Dương Thiến mà suy nghĩ.
Âu Dương Thiến có lẽ chính là đại diện cho một phần nhỏ nữ tử Tống triều, mẹ đẻ nàng đã qua đời, mẹ hiện tại là mẹ kế, tuy rằng đối xử với nàng không tệ, nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột.
Tình cảm của Âu Dương Thiến cũng không được phụ thân coi trọng, muốn theo đuổi tình yêu của mình, lại luôn bị một bức tường cao vô hình chắn phía trước, làm cho nàng không có cách nào khác, không thể vượt qua.
Có đôi khi dũng cảm lao ra, cũng chưa chắc có được tình yêu đơm trái ngọt lành, ngược lại càng chua xót.
Phạm Ninh cười nhẹ, chỉ mong lời hứa của mình có thể giúp cho Âu Dương Thiến cảm thấy được an ủi!
Xe bò dừng lại trước một cái hẻm nhỏ, Phạm Ninh xuống xe, lấy tiền trả cho phu xe, sau đó bước nhanh đi.
Vừa vào cửa, Tô Lượng liền chào đón cười nói:
- A Ninh, huynh có biết ai tới tìm huynh không?
Phạm Ninh ngẩn ra, tâm niệm vừa động, lập tức phản ứng.
Là Chu Bội?
Tô Lượng gật đầu:
- Chính xác, trưa nay Chu Bội đã tới tìm huynh!
- Ta biết rồi!
Phạm Ninh bước nhanh trở về phòng của mình.
- Này! Này!
Tô Lượng vội vàng ngăn hắn lại:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc có nghe rõ không, là Chu Bội tới tìm ngươi, ngươi lại cùng với người con gái khác ra ngoài dạo phố, ngươi có nghĩ cho cảm xúc của Chu Bội hay không?
Phạm Ninh nghiêng đầu nhìn Tô Lượng:
- Huynh nghĩ cái gì vậy hả? Ta cùng cô gái khác dạo phố thì sao? Huynh có biết nàng là ai không? Quan hệ như thế nào với ta không?
Liên tiếp bị hỏi, Tô Lượng cứng họng, y phẫn nộ nói:
- Ngươi là tên vô lương tâm, sớm biết vậy ta đã không che giấu giúp ngươi.
Phạm Ninh mỉm cười:
- Xem ra ta trách lầm huynh rồi, huynh che giấu giúp ta như thế nào?
- Ta nói huynh sáng sớm đi ra ngoài thăm hỏi bằng hữu kinh thành, thăm hỏi ai ta cũng không biết! Chu Bội đang vui vẻ, tới tìm huynh, cuối cùng lại không gặp được huynh, liền buồn bã trở về.
Trong lòng Phạm Ninh có hơi bất đắc dĩ, vốn không có chuyện gì, Tô Lượng lại phải thay mình che giấu, đây chẳng phải là càng không tốt sao, dù sao lòng tốt của Tô Lượng hắn vẫn rất cảm kích.
- Được rồi! Đa tạ huynh giúp ta che giấu.
Phạm Ninh xoay người định đi, Tô Lượng lại vội vàng nói:
- Chờ một chút!
Phạm Ninh dừng bước lại, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn y:
- Rốt cuộc huynh còn muốn hỏi chuyện gì?
- Vẫn câu hỏi đó thôi!
Tô Lượng nuốt nước bọt cười nói:
- Cô nương hôm nay cùng huynh ra ngoài kia là ai? Người của huynh sao?
- Đừng có đoán mò! Đó là nữ nhi của Âu Dương Tu, cũng là nghĩa tỷ của ta.
Tô Lượng hoảng sợ, mắt bỗng dưng trừng lớn:
- Huynh quen Âu Dương Tu sao?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Ba năm trước đây nhà ông nội dẫn ta vào kinh, có quen biết ông ấy, hai hôm trước ta có tới thăm hỏi.
Ánh mắt Tô Lượng tràn đầy hâm mộ, Âu Dương Tu chính là thần tượng của các sĩ tử đọc sách, cũng là người Tô Lượng sùng bái nhất, không ngờ Phạm Ninh lại quen biết ông ấy.
Tô Lượng không khỏi vui mừng trong lòng, liền vội vàng kéo Phạm Ninh, cợt nhả nói:
- Sư huynh, tối nay ta mời huynh ăn tối, ngày mai cũng vậy, lần sau thăm hỏi Âu Dương tiền bối, huynh dắt ta đi theo đi!
- Ông ấy cũng có phải ba đầu sáu tay gì đâu, sao huynh lại muốn gặp vậy?
Phạm Ninh cười gật gật đầu:
- Được rồi! Lần sau ta dắt huynh cùng đi là được chứ gì, hôm nay và ngày mai nhớ đãi ta đấy.
- Không thành vấn đề!
Tô Lượng cao hứng lên tiếng:
- Huynh muốn ăn cái gì, cứ nói!
Chu Bội mở trừng hai mắt, kinh ngạc hỏi han: