Chương 270
- Tiểu quan nhân vào kinh khi nào?
Phạm Ninh vội vàng hạ thấp người nói:
- Hồi bẩm phu nhân, vãn bối vào kinh năm ngày trước!
Vương phu nhân gật gật đầu:
- Ta nghe nói kết quả khi cũng cậu vừa rồi rất tốt, rất đáng tán thưởng!
- Tạ phu nhân khen, vãn bối còn kém xa, chỉ có điều may mắn thôi.
Vương phu nhân mỉm cười:
- Năm đó lúc phụ thân Chu Bội thi đậu tiến sĩ, ông ấy cũng nói với mẫu thân của ta, chỉ là do may mắn thôi, sau này ta mới biết được, làm gì có may mắn nào như vậy, đều là khiêm tốn mà thôi.
- Vãn bối không dám nhận!
Vương phu nhân mơ hồ thấy được bóng dáng trượng phu năm đó trên người của Phạm Ninh, trong lòng đối với hắn cũng có thiện cảm.
Bà vẫy tay một cái, một hầu gái tiến lên đem theo một hộp gỗ tinh mỹ đặt ở trên bàn trà, Vương phu nhân mở ra, bên trong đúng là một bức tượng điêu khắc nhỏ tinh xảo vô cùng.
- Tiểu quan nhân có nhận ra cái này không?
Phạm Ninh nhìn kỹ tượng gỗ, trong lòng cả kinh, bức tượng nhỏ này không ngờ là chính mình, vuốt cái ót ngây ngô cười, khắc trông rất sống động, dáng điệu thơ ngây chân thành, nhìn vào cái nón và y phục của pho tượng, đó chính là hắn vào hôm mừng thọ cụ Chu Nguyên Phủ.
- Đây là do huynh trưởng Chu Bội khắc?
Vương phu nhân cười gật gật đầu:
- Nó rất thích điêu khắc, cái này nó làm để tặng cho con.
- Đa tạ! Đa tạ!
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, từ trong túi da lấy ra một viên đá Điền Hoàng to bằng quả trứng ngỗng, đặt lên bàn:
- Đá này tên là đá Điền Hoàng, thích hợp nhất để điêu khắc, con tặng cho Chu Triết, xin phụ nhân đưa lại cho huynh ấy.
- Đa tạ tiểu quan nhân, ta nhất định đưa cho nó.
Tuy rằng Vương phu nhân rất khách khí, chiêu đãi cũng nhiệt tình chu đáo, dùng nhà quý khách đường gặp Phạm Ninh, nhưng từ đầu đến cuối, Vương phu nhân lại không có chút nào đề cập đến Chu Bội.
Ngồi thêm một lát, Phạm Ninh đứng dậy cáo từ.
Vương phu nhân cũng không giữ lại, sai quản gia tiễn Phạm Ninh ra cửa phủ, cũng rất khách khí bảo hắn cứ thường xuyên ghé phủ chơi.
Ra khỏi Chu phủ, Phạm Ninh thở nhẹ một cái, hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ Vương phu nhân thật ra đang muốn dùng cách thức gián tiếp ám chỉ hắn, về sau cố gắng hết sức ít lui tới với Chu Bội.
Đương nhiên, Phạm Ninh cũng hoàn toàn hiểu được, mẫu thân nào cũng muốn bảo vệ con gái mình.
Dù sao Chu Bội đã là thiếu nữ trưởng thành, cho dù hắn không làm thương tổn đến Chu Bội, nhưng Chu Bội và một đứa con trai cùng ở một chỗ như vậy, bà ấy cũng sợ ảnh hưởng đến thanh danh nhi nữ.
Phạm Ninh lắc lắc đầu, lúc trước Chu Nguyên Phủ không cấm Chu Bội cùng mình kết giao, nhưng tới kinh thành, cha mẹ của Chu Bội sẽ nghiêm khắc trói buộc nữ nhi.
Thôi được, quay về lại nói với Từ Khánh một tiếng, nhờ Từ Khánh chuyển lời đến Chu Bội, cũng không phải mình không muốn cảm ơn, mình đã tận lực.
Phạm Ninh đang ở ven đường bắt xe bò, lúc này, một chiếc xe ngựa từ bên cạnh chạy nhanh tới, đột ngột dừng trước mặt Phạm Ninh, cửa xe mở ra, chỉ thấy Chu Bội trong xe vẻ mặt không vui nói:
- Lên xe đi!
Phạm Ninh lên xe ngựa, gặp Kiếm Mai Tử an vị ở phía sau mình, mặt không chút thay đổi như trước, tựa như không quen biết mình.
Phạm Ninh sớm đã quen với vẻ lạnh lùng của nàng, nhìn Chu Bội cười hỏi:
- Làm sao muội biết ta đến đây?
Chu Bội cả giận nói:
- Ta phải xử đẹp tên quản gia chết tiệt kia mới được, không ngờ không coi ta ra gì!
Phạm Ninh cũng hiểu được vị quản gia kia hơi quá đáng, rõ ràng là hắn tới gặp Chu Bội, cho dù tên quản gia lo lắng, có thể bẩm báo mẹ của Chu Bội, nhưng cũng có thể đồng thời nói cho Chu Bội một tiếng, đây mới là chuyện nên làm.
Ông ta lại che giấu Chu Bội, đây đối với khách cũng là không tôn trọng, nếu quản gia này không phải không làm tròn bổn phận, vậy quả thật ông ta không coi Chu Bội ra gì.
- Làm sao muội biết ta đến đây?
Phạm Ninh hỏi lại một lần.
- Là Kiếm tỷ nói cho ta biết đấy.
- Nhưng muội ra đây như vậy, bị mẫu thân muội biết, bà ấy sẽ tức giận.
Chu Bội sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói:
- Nếu từ đầu đã bỏ mặc ta không quan tâm, sao phải nhiều lời như vậy?
Xe ngựa đang chạy nhanh ra đường lớn, sau đó tốc độ chậm dần, tức giận trong lòng Chu Bội mới bình ổn một chút.
- Huynh nói cho ta biết, vì sao có người theo dõi huynh?
Câu hỏi này vẫn quanh quẩn trong lòng Chu Bội, ngày nhớ đêm mong, quả thực gần giống, gần thành, gần bằng tâm bệnh, khó khăn mới gặp Phạm Ninh, nàng liền sốt ruột hỏi Phạm Ninh.
Phạm Ninh cũng không muốn nói hết sự tình cho Chu Bội, tránh khiến nàng lo lắng quá mức, tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, Phạm Ninh vẫn cảm thấy mình nên nói thật.
- Có người theo dõi ta, kỳ thật cũng không phải nhằm vào ta, mà là nhằm vào đường tổ phụ ta Phạm Trọng Yêm, hiện tại nghe đồn thiên tử cố ý gọi ông ấy hồi triều, cho nên trong triều có phản đối cản trở, có lẽ bọn chúng hoài nghi ta là người truyền tin cho đường tổ phụ, cho nên mới theo dõi ta, muốn biết ta tiếp xúc với những ai?
Chu Bội giờ mới hiểu được toàn bộ câu chuyện trong đó, nàng lại lo lắng hỏi:
- Vậy có gặp nguy hiểm gì không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Bọn chúng hẳn là không có ngu ngốc như vậy, ta là cống cử sĩ Bình Giang Phủ, nếu ta đã xảy ra chuyện gì, sẽ là chuyện lớn, sẽ liên lụy đến rất nhiều người, bọn chúng cũng không uy hiếp gì cả, ta đoán bọn chúng chỉ theo dõi thôi chứ không dám làm gì khác đâu.
- Huynh cũng không nên khinh xuất, kinh thành không giống Bình Giang Phủ, nơi này nước quá sâu, liên lụy tới ích lợi quan hệ không hề ít, hàng năm khoa cử đều xảy ra rất nhiều chuyện, ta cảm thấy huynh vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Phạm Ninh gật gật đầu, lúc này, hắn nghĩ đến một chuyện, vừa cười nói:
- Muội có biết chuyện đá Điền Hoàng không?
- Ta đương nhiên biết!
Chu Bội hé miệng cười nói:
- Nhị thúc huynh đã viết thư nói cho ta biết, ta là nhị đông chủ Kỳ Thạch Quán đó!
Cái trán Phạm Ninh nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng, Nhị thúc chưa bao giờ viết thư tự nói với mình chuyện kinh doanh của Kỳ Thạch Quán, vậy mà lại viết thư nói cho Chu Bội?
- Muội đã biết, ta cũng không muốn nói nhiều, Minh Nhân và Minh Lễ đã khởi hành đi Phúc Châu.
Không đợi Phạm Ninh nói xong, Chu Bội liền dương dương đắc ý nói:
- Xem ra tin tức của huynh còn không bằng ta, hai vị đó đã thu mua hơn ba nghìn khối đá Điền Hoàng, mua 1500 mẫu đất, đang mướn người xây dựng cải tạo phòng xá, lô đá Điền Hoàng đầu tiên bọn họ thu mua được đã khởi hành chuyển về bắc, phỏng chừng hiện tại đã đến Bình Giang Phủ rồi.
Phạm Ninh quả thực không còn gì để nói, nhưng thật ra ai là đông chủ Kỳ Thạch Quán vậy hả? Đi thu mua đá Điền Hoàng là quyết định của chính hắn, vậy mà từ đầu đến cuối tất cả mọi người cảm kích, chính hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Chu Bội thấy Phạm Ninh vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, trong lòng không khỏi buồn cười, liền an ủi hắn nói:
- Huynh đừng trách Phạm Nhị thúc, ông ấy không phải không biết địa chỉ của huynh sao?