Chương 273
Phạm Ninh đoán đoá kim hoa này gồm viên trân châu cũng khoảng năm quan, ông ấy cũng không mất tiền thuê thợ làm, lãi ba quan, Phạm Ninh liền cười nói:
- Sáu quan ta mua liền!
- Tiểu quan nhân trả giá ác quá, sáu quan là ta lỗ vốn, cho ta kiếm chút tiền kỹ thuật đi! Một giá, bảy quan thì thế nào.
Phạm Ninh nghĩ đến việc hắn còn phải thuê nhà liền gật đầu:
- Vậy bảy quan tiền, thúc giúp ta bọc kỹ lại.
Chủ tiệm mừng rỡ, vội vàng tìm một hộp để trang sức rồi đem kim hoa cất cẩn thận cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh tranh thủ lúc chủ tiệm đang bận gói đồ liền đi dạo quanh tiểu điếm một vòng, thấy các loại trang sức được chủ tiệm chế tác quả thật rất tinh xảo, tỉ mỉ, làm người ta thán phục.
Lúc này, ngoài cửa tiệm bỗng vang lên một âm thanh quen thuộc:
- Chủ quán, đóa kim hoa này bán cho ta đi!
- Tiểu cô nương, đoá kim hoa này đã được vị khách bên trong mua rồi, thật sự xin lỗi.
Phạm Ninh mỉm cười, vừa đi ra vừa nói:
- Ta bán cho cô, mười quan tiền!
Một tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp đứng trước cửa, tay cầm một chiếc ô bằng giấy dầu, không phải Chu Bội thì là ai?
Ở phía sau là Kiếm Mai Tử đang đứng như một vị thần trên trời, tay chống vào một cái dù lớn, cao hơn cả cửa tiệm.
Chu Bội mặc một bộ áo bán tay áo bó sát người, bên ngoài là một áo ngắn với tay áo dài màu lục cùng với một bộ váy rộng, đều là dùng lụa quý may thành, đây là phục sức cho nữ tử ở kinh thành.
Tóc nàng tết hai búi tóc nhỏ, tóc mái như mây, bên cạnh cài một chiếc trâm được khảm bảo thạch, da trắng, làn mắt trong như nước, hai đồng tử như hai viên bảo thạch sáng rọi.
Chu Bội nghiêng đầu nhìn Phạm Ninh cười mỉm:
- Vị tiểu quan nhân này vẫn chưa trả tiền mà! Ngươi không mua là được, sao phải bán lại cho ta?
Phạm Ninh lấy ra bảy lượng bạc vụn đưa cho chủ tiệm, ông ta vẻ mặt cay đắng nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu quan nhân này thật đen tối, mua bảy quan, đảo mắt cái đã bán mười quan, đây là đang kiếm tiền của mình hả!"
Trong lòng ông không muốn bán nhưng giao dịch đã xong, không còn cách nào khác chủ tiệm đành cắn răng nói:
- Tiểu quan nhân, người không cần bán đắt như vậy, kiếm tiền bằng cách như vậy không phải là chuyện mà người đọc sách làm!
Phạm Ninh khẽ cười:
- Vậy bán lỗ vốn đi!
Hắn đưa kim hoa cho Chu Bội, tủm tỉm nói:
- Tiểu cô nương, đoá kim hoa này tặng cho nàng vậy!
- Ngươi tặng cho ta có tiếc không đó?
Chu Bội cầm kim hoa cười.
- Chỉ cần tiểu nương tử bằng lòng theo ta, một đoá kim hoa có là gì?
- Được rồi! coi như vì kim hoa này, ta theo ngươi một lần.
Chủ tiệm đứng bên cạnh lo sợ tiểu cô nương bị bắt cóc vội vàng nhắc nhở:
- Tiểu cô nương, lòng người khó đoán, không nên tuỳ tiện tin người khác, bất cứ kẻ nào cũng tuyệt đối không được đưa đồ của cô cho kẻ đấy!
Chu Bội liếc nhìn Phạm Ninh cười:
- Có nghe không hả, ngươi mau khai thật đi, tại sao lại đưa kim hoa cho ta, rốt cuộc có ý đồ gì?
Phạm Ninh liếc mắt, miệng cười nói:
- Lòng người khó đoán! Ta đương nhiên muốn bắt cóc nàng đem đi bán!
Chu Bội nghiến răng cho hắn một quyền từ phía sau:
- Còn muốn bán ta, tên tiểu tử thối này đánh thắng được ta sao?
Một quyền này khiến Phạm Ninh cắn răng chịu đựng, hắn vội giơ tay đầu hàng:
- Ta nói sai rồi, muội đem bán ta đi!
Chu Bội cười rạng rỡ:
- Coi như biết điều, bổn tướng quân tạm tha cho ngươi một lần.
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình từ xa, chủ tiệm mới hiểu, ông tự vả vào miệng một cái, ông ta có mắt như mù, người ta rõ ràng biết nhau, cố ý nói đùa mà ông ta lại tưởng thật.
- Chu Bội, muội đi tìm ta?
Hai người vừa che dù chậm rãi đi bộ ở Ngoã Tử, Chu Bội lườm hắn một cái, gắt giọng:
- Huynh nói gì?
Phạm Ninh gãi đầu:
- Ta không nghĩ hôm nay muội sẽ tới, trời mưa mà!
- Ta cũng nghĩ hôm nay ngươi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng đọc sách, trời mưa mà!
Chu Bội dùng giọng điệu y như Phạm Ninh, hai người đều mỉm cười, Chu Bội nhìn kim hoa trong tay, đầy thâm ý hỏi:
- Kim hoa này huynh vốn định mua cho ai hay sao?
- Ta vốn chỉ thấy chủ tiệm làm kim hoa, kim hoa được làm rất tinh xảo liền tính mua cho mẫu thân, nhưng muội thích ta liền tặng cho muội rồi.
- Ồ! Ta còn tưởng rằng huynh…
Chu Bội cười đem kim hoa trả lại cho Phạm Ninh:
- Tặng cho mẫu thân huynh đi!
- Vậy để ta suy nghĩ nên tặng cái gì cho muội?
Phạm Ninh cười hỏi.
Trong lòng Chu Bội muốn chính là một cái mũ lưỡi trai, nhưng miệng lại nói:
- Ta cái gì cũng không thiếu, cảm ơn hảo ý của huynh.
Phạm Ninh cười nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ quay lại bảo chủ tiệm làm cho muội một kim sức, hình dạng và hoa văn do ta tự vẽ, cam đoan là kim sức độc nhất vô nhị ở Đại Tống.
Trong lòng Chu Bội có chút tò mò, món trang sức này sẽ có hình dáng gì.
Xe ngựa đã đứng ở cổng Ngoã Tử, Chu Bội lên xe, hướng về phía Phạm Ninh cười:
- Đi thôi! Ta dẫn huynh đi xem tiệm Kỳ Thạch Quán mới ở kinh thành.
Phạm Ninh lên xe ngựa, không ngờ trên xe còn có một người ngồi sau, nhìn kỹ lại đúng là Chu Triết - huynh trưởng của Chu Bội.
- Không còn cách nào, mấy hôm nay huynh ấy luôn đi theo ta!
Chu Bội vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Ta chỉ còn cách đưa huynh ấy cùng đi.
Chu Triết từ đầu vẫn luôn cúi đầu trạm trổ thứ gì đó bỗng như ý thức được điều gì, lúc nhìn thấy Phạm Ninh, trên khuôn mặt mập mạp liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Chu Bội và Kiếm Mai Tử ngẩn người ra, bọn họ cũng chưa từng thấy Chu Triết cười tươi như vậy.
Trong lòng Phạm Ninh bị cảm động bởi nụ cười đơn thuần, xuất phát từ nội tâm, hắn cười:
- Triết ca, chúng ta đã lâu không gặp!
- Ngươi xem!
Chu Triết nói hai từ gì đó không rõ, hắn cầm tác phẩm đang chạm trổ giơ lên.
Ánh mắt Phạm Ninh lập tức bị thu hút.
Trong tay Chu Triết cầm một vật hình dáng giống quả trứng ngỗng màu vàng, một lúc sau nó đã hoàn toàn biến dạng, trở thành một toà núi lớn.
Phạm Ninh liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là bản khắc đá "Khê sơn hành lữ đồ"
- Triết ca, có thể cho ta xem chút không?
Phạm Ninh giơ tay cười hỏi.
Chu Triết nghiêng đầu nghĩ rồi đưa tác phẩm của mình đặt lên tay Phạm Ninh.
Ánh mắt Chu Bội bên cạnh kinh ngạc, ca ca lại đem pho tượng đang làm cho người khác, đây là chuyện chưa từng có.
Trong lòng nàng càng thấy thú vị, vì sao ca ca đối với Phạm Ninh lại đặc biệt như vậy, lẽ nào nguyên nhân là do hai bọn họ đều ngu ngơ?
Phạm Ninh cẩn thận nâng pho tượng, tác phẩm này quả thực khiến hắn vô cùng thích thú mà không nỡ buông tay, tưởng như là bản "Khê sơn hành lữ đồ" của Phạm Khoan được tái hiện, so với bức tranh vẽ kia còn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Đoá kim hoa vừa rồi được chế tác cực kỳ tinh xảo, đó cũng là bắt chước hình hoa sen rất giống rồi nhưng đoá kim hoa còn thiếu một thứ gì đó khó nói, đó là thần vận, thần vận thật sự chỉ có thể được thấy trong tay một bậc thầy tài năng.
Nhưng hiện tại, tại nơi đá Điền Hoàng được điêu khắc thành "Khê Sơn hành lữ đồ", Phạm Ninh mới thấy được cái thần vận này, hắn cảm nhận được cảnh núi non hùng vĩ, cảm nhận được sự kính sợ giữa núi non, cảm nhận được sự nhỏ bé của một lữ nhân trong thiên hạ đầy thê lương, điêu khắc như này thợ bình thường không thể làm được.