Chương 29
(* Kế sách không rõ ràng, mà ham làm chuyện lớn, không có thuyền mà còn muốn vượt đường thủy đầy rẫy hiểm nguy!)
Đề mục này vừa được đưa ra, tất cả giám khảo có mặt đều ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ lại không một ai biết xuất xứ của câu kinh văn này.
Trong lòng Phạm Ninh thầm mắng, quan chủ khảo này đúng là quá biến thái, không ngờ lại dùng đề mục lạ lẫm trong "Quản Tử" để kiểm tra mình, mình đã đắc tội ông ta lúc nào rồi chứ?
Quan chủ khảo cũng ý thức được đề mục của mình ra quá khó, nhân tiện nói:
- Ngươi không cần phải kể lại xuất xứ tỉ mỉ, ngươi chỉ cần nói tên quyển sách có nó là được.
Phạm Ninh im lặng suy nghĩ không nói, mấy câu này hắn có chút ấn tượng, hắn từng học thuộc nó rồi.
Qua một lúc, hắn chậm rãi nói:
- Xuất xứ từ "Quản Tử - Thất pháp" - Tâm thuật bất chính, mà ham muốn ra lệnh cho người khác, còn thực hiện nhiều lần ắt sẽ bị bắt. Kế sách không rõ ràng, mà ham muốn làm chuyện lớn, không có thuyền mà còn muốn vượt đường thủy đầy hiểm nguy!
Tất cả giám khảo đều không kìm được vỗ tay, quan chủ khảo giơ ngón cái khen ngợi:
- Quả nhiên là thần đồng!
Tim Phạm Ninh đập mạnh một cái, chẳng lẽ là Phạm Trọng Yêm đã đánh tiếng trước cho ông ấy? Nếu thế thì chuyện này có thể giải thích được việc tại sao hắn lại phải thi đề riêng biệt.
- Ngươi có thể đọc thuộc toàn văn?
Phạm Ninh gật đầu:
- Con có thể đọc thuộc được!
Trong mắt quan chủ khảo hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng, ông vừa định lên tiếng, giám khảo bên cạnh đã vội vàng thấp giọng nhắc nhở ông:
- Học chính, chỉ có thể hỏi một câu thôi ạ!
Quan chủ khảo khoát tay:
- Không sao, để nó đọc thuộc lòng thử xem sao!
Ông lại cười nói ha hả với Phạm Ninh:
- Vậy ngươi đọc thuộc ta nghe thử xem, chính là cái "Quản Tử - Thất pháp" kia ấy.
Phạm Ninh nghĩ nghĩ một chút rồi cao giọng đọc to:
- Cái đúng mà không được dùng, cái sai mà không bị bác bỏ; có công mà không luận thưởng, có tội mà lại không phạt; Người trị dân như thế, trước nay chưa từng có; Đúng phải giữ, sai phải bác, có công phải thưởng, có tội ắt phải chịu phạt…
Phạm Ninh đọc không nhanh không chậm, từng chữ được đọc lên vô cùng rõ ràng, ước chừng đọc đến mấy nghìn chữ, nhưng lại không hề sai lấy một chữ.
Lúc này quan chủ khảo cũng đã hơi ngây người, phó khảo kỳ thi ở bên cạnh cuối cùng cũng không kìm nổi nữa, khẽ đẩy nhẹ ông một cái:
- Học chính, không sai chút nào!
Lúc này quan chủ khảo mới tỉnh lại, vội nói:
- Được rồi!
Phạm Ninh ngừng không đọc nữa, quan chủ khảo thở dài với hai vị phó khảo cuộc thi:
- Ta nghiên cứu cái này nhiều năm, nhưng bảo ta đọc thuộc, chưa chắc ta đã đọc không sai sót một chữ, thật khiến người người phải than sợ.
Ông nhìn Phạm Ninh chăm chú, tay lấy một tờ giấy ra đưa cho hắn, cười tủm tỉm nói:
- Chúc mừng ngươi đã qua cửa đầu tiên, đi đi!
Phạm Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, khom người hành lễ, nhận lấy tờ giấy rồi ra ngoài.
Nhìn thấy Phạm Ninh đi ra ngoài, quan chủ khảo lại cười ha hả hỏi hai giám khảo bên cạnh:
- Đứa trẻ này thế nào?
Một giám khảo thở dài, nói:
- Đề mục lạ lẫm như thế mà không ngờ nó lại có thể trả lời được, hơn nữa lại còn đọc thuộc được vậy, khiến ta thấy hổ thẹn!
Một giám khảo khác dè dặt hỏi:
- Lúc trước Học chính đã từng biết đứa trẻ này ạ?
Quan chủ khảo chỉ vuốt râu, thản nhiên cười mà không nói thêm gì.
- Tiếp theo, Tưởng A Quý, Tưởng A Quý! Ngươi ngây người mãi ở đó làm gì vậy hả, miệng há to đến vậy làm gì?
…
Phạm Ninh ra khỏi nơi vấn đáp, bên ngoài còn có một giám khảo khác đang ngồi, ông đã thấy rõ tình hình trong học đường, liền cười nói:
- Chúc mừng tiểu lang nhé!
- Đa tạ tiên sinh khích lệ!
Giám khảo ghi tên hắn vào sổ đăng ký, sau đó chỉ vào một gian học đường lớn ở phía trong, nói:
- Thi viết ở bên trong!
- Tạ ơn tiên sinh!
Phạm Ninh thi lễ, bước nhanh đi vào trong học đường lớn, từ xa đã thấy trong hành lang có bảy tám người ngồi, đang ngồi ở vị trí bàn mình vắt óc suy nghĩ, nhân số phòng thi vẫn còn chưa đến một nửa số thí sinh đến vấn đáp.
Lúc này Phạm Ninh mới hiểu ra, vấn đáp cũng không được tốt lắm, ít nhất cũng phải rớt đến hơn phân nửa rồi.
Đúng lúc này, Phạm Ninh chỉ cảm thấy phía sau đau đớn như bị điểm huyệt, hắn vừa quay đầu lại, hóa ra lại là tiểu loli mặc nam trang kia đang dùng đoản kiếm chọc hắn.
Phạm Ninh nghĩ đến nét bối rối khi ở trên thuyền lúc nãy, trong lòng hắn thật sự đang mất hứng, liền dài mặt nói:
- Ngươi có chuyện gì?
- Ngươi quen biết vị quan chủ khảo kia sao?
Tiểu loli tò mò hỏi.
- Ta không quen!
- Vậy tại sao ông ấy lại hỏi một mình ngươi?
- Ngươi hỏi ta thế, ta biết đi hỏi ai? Thế mà lại hỏi "Quản Tử", ngươi cảm thấy ta sẽ quen biết ông ấy sao?
- Vậy cũng chưa chắc mà!
Trong mắt tiểu loli hiện lên một tia giảo hoạt:
- Nói không chừng trước đó ông ấy đã nói đề bài cho ngươi biết rồi, cố ý khiến ngươi khác biệt với những người khác.
Phạm Ninh mặc kệ nàng, xoay người đi về phía đại sảnh.
Tiểu loli vội vàng đuổi theo hắn:
- Bị ta nói trúng rồi chứ gì, đúng không?
Phạm Ninh dừng bước, tức giận nói với nàng:
- Đầu tiên, ta không quen biết ông ấy, ngươi không tin thì có thể tự mình đi hỏi ông ấy; thứ hai, ta và ngươi không thân không quen, không việc gì phải trả lời vấn đề của ngươi; thứ ba, ta còn phải thi viết nữa, nên ngươi đừng có đi theo ta.
- Hừ! Ai mà thèm đi theo ngươi, ta cũng phải tham gia thi viết, biết chưa hả?
Phạm Ninh sửng sốt:
- Học đường này còn tuyển cả nữ sinh?
Tiểu loli bước nhanh đi lên trước, nàng chống eo, trừng to mắt tiến sát lại gần ép Phạm Ninh nhìn:
- Ai nói ta là nữ, ngươi chứng minh cho ta xem?
Phạm Ninh nhìn cô tiểu thư lang tuấn mỹ trước mặt, hồi lâu vẫn lắc lắc đầu:
- Bỏ đi, ngươi là nam hay nữ thì có liên quan gì đến ta đâu? Ta vào thi trước đây.
Phạm Ninh không quan tâm đến nàng nữa, xoay người đi vào học đường, tiểu loli lại dương dương đắc ý, cũng theo sau hắn bước vào học đường lớn.
Phạm Ninh đã giao lại thẻ thi ở trước cửa, nhận được đề bài, một vị giám khảo chỉ vào một chỗ ngồi phía trước, bảo hắn ngồi xuống đó.
Phạm Ninh nhanh chóng liếc mắt đến chỗ tiểu loli một cái, thấy nàng cũng không giao lại thẻ thi, mà cứ thể đi tới nghênh ngang ngồi xuống, quan giám khảo vội vàng tự mình đem một ổng quyển đến đặt trước mặt nàng.
Phạm Ninh lập tức hiểu ra, tiểu loli này không hề đơn giản chút nào.
Phạm Ninh không nghĩ nhiều nữa, hắn tĩnh tâm mở ống quyển ra, trên ống quyển còn viết đề bài, làm một bài thơ, miêu tả sinh hoạt hàng ngày, thể thơ ngũ ngôn hoặc thất ngôn đều được, thời hạn làm trong một canh giờ.
Hắn lặng im cân nhắc một lát, một bài thơ chợt xuất hiện trong đầu, đối với hắn làm thơ cũng không giống như nói, thư pháp ngược lại còn là điểm yếu của hắn.
Cho dù trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn khổ luyện thư pháp, nhưng bởi vì nền tảng quá ít, nên cũng không tiến bộ thần tốc được như trong tưởng tượng.
Đương nhiên, bây giờ hắn cũng không phải loại không dám nhìn người khác giống như trước kia nữa rồi, ít nhất thì nét ngang ra ngang, sổ ra sổ, có vẻ rất tinh tế.