Chương 35
- Trong thôn đều truyền ra kỳ thi này Ninh nhi đứng đầu bảng.
Trương Tam Nương lau nước mắt đứng lên nói: - Còn có thật nhiều người đến tặng quà, một đống quà trong nhà.
Phạm Ninh vội vàng đi vào sân thiếu chút nữa dẫm lên con gà trống bị cột chân, bên cạnh còn có vịt và ngỗng, có mấy miếng thịt được ướp rồi nữa.
Ngoài ra còn có củ từ, củ cải, bí đao, rau quả từng túi từng túi, còn thêm mấy sọt cá tươi và gạo.
Phạm Thiết Chu nhíu mày lại: - Mẹ Ninh nhi, những vật này nhà ai đưa đến đấy, nàng có nhớ kỹ không?
- Thiếp nhớ kỹ, đợi lát nữa ghi ra đưa cho chàng.
Trương Tam Nương chợt nhớ đến một chuyện, vỗ bàn một cái nói: - Thiếp đúng hồ đồ rồi, hai cha con chàng còn chưa ăn cơm chiều, đồ ăn đều có rồi, để thiếp đi hâm lại.
Hôm nay thật sự Phạm Ninh rất mỏi mệt, vội vàng ăn cơm rồi nhanh chóng đến giường ngủ, hắn ngủ thật say.
Phạm Thiết Chu cùng thê tử thảo luận chuyện trường học của con trai, nghe nói đứa con được miễn học phí cùng chi phí phụ trong một năm, Trương Tam Nương vui đến không ngậm được miệng lại.
- Hôm nay thiếp còn vì chuyện này mà buồn rầu nửa ngày, thím Vương nói Diên Anh học được một năm sẽ tốn hai mươi lăm quan tiền, nhà chúng ta tổng cộng lại cũng chỉ có mười mấy quan tiền thôi, vẫn còn thiếu, thiếp có còn nghĩ đến chuyện đi vay. Ninh nhi nhà chúng ta nhất định không được thua kém ai, chúng ta phải tiết kiệm thật nhiều.
- Đúng vậy, lúc ấy ta nghe nói mà thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên Viện chủ nói Ninh nhi hai ngày nữa phải đến học đường.
- Sao thế?
Trương Tam Nương kinh ngạc: - Không phải tháng một sang năm sao?
Phạm Thiết Chu liền nói chủ ý của Viện chủ, Trương Tam Nương liền trầm mặc.
Phạm Thiết Chu vội nói: - Ta nghĩ chuyện này cũng tốt, điều này chứng minh con trai Ninh nhi chúng ta ưu tú hơn những đứa trẻ khác nhiều.
Đương nhiên Trương Tam Nương cũng có ý nghĩ của nàng, chồng nàng không chỉ đánh cá vất vả mà tiền cũng không nhiều, hơn nữa thường xuyên không có nhà, nàng sớm đã muốn chồng nàng đổi nghề rồi.
Lần này Ninh nhi đi học thật ra cũng là cơ hội, Trương Tam Nương chậm rãi nói: - Ninh nhi sắp đi học, thiếp ở nhà một mình thật hiu quạnh, nếu không... Chàng đừng đi đánh cá nữa.
- Không đi đánh cá sao được, chúng ta dựa vào cái gì để sống? Đầu óc Phạm Thiết Chu nhất thời không nghĩ ra được công việc gì khác.
- Chàng có thể làm việc khác, ví dụ như lên núi hái thuốc, có thể làm ruộng, chèo thuyền chở khách, không phải lần trước Thủy Căn thúc dẫn chàng lên trấn sao?
Phạm Thiết Chu cũng có chút động tâm, quả thật y có thể làm ruộng, thuê trăm mẫu ruộng nước, lúc rảnh rỗi có thể chèo thuyền chở khách, tính qua so với đánh cá tuy không kiếm được nhiều hơn, có vất vả hơn một chút nhưng ít ra cũng có thể chăm sóc nương tử.
Y chần chờ một chút nói: - Chèo thuyền chở khách thì phải mua một con thuyền ô bồng mới được, ta sợ trong nhà không có nhiều tiền như vậy.
Trương Tam Nương thấy chồng nghe lời mình trong lòng vui mừng vô cùng, vội ôm trượng phu, cùng y tính toán sổ sách.
- Nhà chúng ta hiện có mười bốn quan tiền...
- Không phải chỉ có mười quan tiền sao? Phạm Thiết Chu ngắt lời vợ.
- Lần trước Ninh nhi cho thiếp bốn quan tiền, chàng quên rồi ư?
- Cái đó nàng cũng tính vào sao!
Trương Tam Nương trừng mắt: - Sao không thể tính? Con cho thiếp tiền, thiếp dùng vào việc chính đáng mà.
Phạm Thiết Chu hết chỗ nói, còn nói dành dụm cho con tiền cưới vợ, lúc này trở thành tiền của nàng rồi.
- Nàng nói tiếp đi.
- Không phải có mười bốn quan tiền sao? Chàng đã không đánh cá thì thuyền đánh cá chàng có thể bán đi đúng không?
- Bán thì có thể bán nhưng nó hơi cũ, nhiều nhất cũng chỉ bán được mười quan tiền thôi, lần trước Vương gia Nhị Lang muốn mua một con thuyền cũ.
- Mười quan thì mười quan, vậy có hai mươi bốn quan rồi, thiếp cũng mang vải mấy tháng nay dệt được bán đi, lại có thêm một quan tiền, vậy là có được hai mươi lăm quan tiền rồi, mua thuyền có đủ không?
Phạm Thiết Chu do dự một chút nói: - Lần trước ta có hỏi qua, mua một con thuyền Ô Bồng mới rẻ nhất cũng phải bốn mươi quan tiền.
- Ngốc ạ!
Trương Tam Nương duỗi tay ký vào đầu chồng một phát.
- Ai bảo chàng mua thuyền mới, mua thuyền cũ thôi không được sao? Mà tay chàng khéo như thế. Mui thuyền chàng không thể sửa lại được sao?
Phạm Thiết Chu vỗ trán một cái: - Đúng thế, sao ta không nghĩ ra.
Trương Tam Nương ôm cổ trượng phu cười nói: - Tương lai có một ngày chàng chết, ta liền biết chàng chết vì ngu.
Phạm Thiết Chu cười ha hả, trong lòng bắt đầu tính toán, mua thuyền hơi cũ một chút chở khách, dùng dầu cây trẩu quét lại sau đó tự làm một cái mui thuyền, tính toán khoảng dưới hai mươi lăm quan không sai biệt lắm.
- Chàng tính toán xem có thể tiết kiệm được năm quan tiền không?
- Còn năm quan làm gì?
Trương Tam Nương nói: - Nếu chàng muốn trồng trọt thì phải có một con trâu mới được, thiếp hỏi qua rồi, quan phủ quản rất nghiêm, trâu mua không đắt, năm quan tiền có thể mua một con trâu lớn.
- Nương tử, chỉ sợ hai mươi lăm quan tiền chỉ đủ mua thuyền, nếu không ta lại mượn năm quan tiền.
- Vậy mượn đi, sang năm chúng ta liền trả hết.
Hai vợ chồng vừa tính toán, vừa lái ước mơ sang cuộc sống mới trong tương lai sẽ tốt đẹp, nói xong liền muốn sinh thêm cho Ninh nhi một em gái.
Trương Tam Nương nhẹ nhàng đá trượng phu một cước, nhỏ giọng nói: - Đáng chết, đi ngủ sớm một chút!
Phạm Thiết Chu lập tức ngầm hiểu: - Ngủ, ngủ! Y bò dậy nhanh chóng thổi tắt ngọn đèn.
.....
Hôm sau trời vừa sáng liền có người đến nhà Phạm Ninh tặng lễ chúc mừng, Phạm Thiết Chu khách khí tiếp đãi, lại có vài nhóm người đến, trong sân lại có thêm hơn mười con gà con vịt.
Nông dân tặng lễ vật đều lợi ích thực tế, phần lớn đều gà vịt thịt cá, bình thường mọi nhà đều có, cũng lấy được. Lễ mừng năm mới năm nay trong bàn ăn thức ăn sẽ phong phú hơn rồi.
Sáng hôm sau Trương Tam Nương nhớ đến một chuyện, năm quan tiền mua trâu có thể giải quyết tốt rồi.
Nàng cầm hai con gà trống đưa cho trượng phu nói: - Đợi lát nữa mang hai con gà đưa cho ông nội Ninh nhi.
Phạm Thiết Chu thực sự kinh ngạc, hôm nay mặt trời mọc đằng tây, nương tử y lại bảo mang gà cho cha y.
Trương Tam Nương kéo dài mặt nói:
- Gà này không phải tặng không, chàng phải cầm về năm quan tiền.
- Vì sao? Phạm Thiết Chu gãi gãi đầu, anh ta bối rối.
- Chàng đã quên cha chàng đã lập quy củ sao, cháu ông ta chỉ cần thi đậu học đường mỗi người đều được thưởng năm quan tiền, Minh Nhân, Minh Lễ năm trước đều được rồi, năm nay nên cấp cho Ninh nhi.
Minh Nhân, Minh Lễ là hai người con sinh đôi của lão Nhị, năm trước cùng thi đậu vào Quan Bạn học đường ở trấn Trường Kiều, Phạm Thiết Chu còn đi uống rượu mừng.
Phạm Thiết Chu vỗ tay ba cái: - Ta sao không nghĩ đến chứ?
- Vậy nhanh đi, mau đem tiền về, chúng ta liền có tiền mua trâu.
Lúc này Phạm Thiết Chu liền nhớ đến Cố tiên sinh, dù có thế nào ông ta cũng là người thầy đầu tiên của Ninh nhi, cần phải tạ ơn ông ấy.
- Mẹ Ninh nhi, mau mang con ngỗng kia cho ta, ta thuận đường mang cho Cố tiên sinh.