Chương 51
Phạm Ninh lắc lắc đầu: - Vậy thì bỏ đi, ta cũng không có tiền đưa cho ngươi!
Chu Bội thấy Phạm Ninh không mắc lừa, trong lòng có chút tức giận, nàng đem bản thảo đẩy về phía bàn Phạm Ninh, giận dữ nói: - Vậy ngươi nói đưa bao nhiêu?
Lúc này, Phạm Cương lại xuất hiện ngay bên cạnh, hắn ta bắt lấy cơ hội, cười trào phúng nói: - Chu nha nội nói chuyện tiền bạc với Phạm Ninh, không phải là làm khó hắn sao?
- Liên quan gì tới ngươi? Chu Bội trừng mắt nhìn gã.
Phạm Cương đụng một mũi bụi, một lúc lâu sau vẫn nói không nên lời.
Phạm Ninh không để ý đến hắn ta, hắn cười cười nói: - Nhưng mà ta nghèo đến nỗi một văn tiền cũng không có, ngươi nói phải làm thế nào?
Chu Bội trong lòng tức giận, thốt ra: - Nếu nhà ngươi đã nghèo như vậy, vậy sao ngươi còn đến đây học?
- Đúng vậy!
Phạm Cương cũng nhân cơ hội thêm dầu vào lửa nói: - Trong nhà nghèo rớt mùng tơi, lại còn dám chạy đến Diên Anh học đường học!
Phạm Ninh biến sắc, đem bản thảo ném cho Chu Bội: - Loại người nghèo như ta không xứng xem chữ mẫu năm trăm lượng bạc, ngươi cầm về đi!
- Ngươi!
Chu Bội giận sôi máu, chỉ vào bản thảo nói với Phạm Cương: - Mang một lượng bạc đến, cho ngươi mượn bản thảo này xem.
- Có! Có! Có!
Phạm Cương lấy ra một lượng bạc đặt lên bàn, nhận lấy bản thảo, còn đặc biệt quơ quơ trước mặt Phạm Ninh, vạn phần đắc ý rời đi.
- Hừ! Ngươi hiện tại muốn nhìn cũng không có.
Sắc mặt Phạm Ninh hết sức khó coi, lặng lẽ thu dọn cặp sách, đứng lên tới một bàn trống khác ngồi xuống.
Chu Bội lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc này, một học sinh hàng sau thấp giọng nói với Chu Bội: - Trưa nay ở nhà ăn, Phạm Cương mắng Phạm Ninh là quỷ nghèo, hai người suýt chút nữa đánh nhau.
Mặt Chu Bội lập tức lúc đỏ lúc trắng, nàng bỗng dưng đứng lên, đến trước mặt Phạm Cương, đem bạc ném trả hắn ta.
- Trả bản thảo lại cho ta!
Phạm Cương sửng sốt: - Ngươi đồng ý cho ta xem rồi.
- Nói bậy, ta đáp ứng với ngươi lúc nào? Nghe thấy không, lập tức đưa cho ta! Nắm tay Chu Bội chậm rãi siết chặt lại.
Phạm Cương thật vất vả mới tìm được cơ hội làm nhục Phạm Ninh, sao có thể dễ dàng buông tha.
- Ta không đưa!
Trong mắt Chu Bội lóe lên một tia hàn ý, nàng giơ tay nắm tóc Phạm Cương, kéo mạnh về phía sau, Phạm Cương đau đến nỗi hét thảm như lợn chọc tiết, Chu Bội tóm lấy nghiên mực trên bàn, hung hăng đập lên mặt hắn ta.
Chỉ nghe "Bang!" một tiếng giòn vang, trên mặt Phạm Cương nở hoa, máu tươi chảy ròng ròng.
- Đưa bản thảo cho ta!
- Ta đưa! Ta đưa! Phạm Cương khóc đem bản thảo trả lại cho Chu Bội.
Chu Bội nổi giận đùng đùng trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, lúc này, các học sinh khác bị dọa đến nỗi câm như hến, họ chưa từng thấy tiểu nương tử bạo lực như thế.
Có mấy học sinh vốn ghét Phạm Ninh ngồi cùng nàng, lúc này ý nghĩ của bọn họ sớm đã ném đến chín tầng mây rồi.
Phạm Ninh lại làm như cái gì cũng không nhìn thấy, hết sức chuyên chú luyện chữ.
Trên lớp học vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Phạm Cương đứt quãng nức nở.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học, tiếng chuông vang lên, các học sinh hoan hô một tiếng, cầm túi sách lên liền chạy như bay, Phạm Cương cũng cúi đầu nước mắt đầy mặt mà đi.
Phạm Ninh bắt đầu thu thập túi sách của mình, lúc này, Chu Bội chậm rãi đi đến trước mặt Phạm Ninh, đem bản thảo đưa cho hắn, dịu dàng nói: - Ta đùa với ngươi thôi, cho ngươi mượn xem, một văn tiền cũng không cần.
Phạm Ninh lắc đầu: - Ta không cần!
Mắt Chu Bội lập tức đỏ lên, nàng cắn môi, nhỏ giọng nói: - Ta không biết ngươi với hắn ta có mâu thuẫn.
Phạm Ninh đưa bản thảo cho nàng, cười nói: - Chuyện này không liên quan gì đến hắn ta, ta thật sự không muốn xem.
- Ngươi tên khốn kiếp này!
Chu Bội tràn ngập uất ức rốt cuộc bộc phát, nàng xé tan bản thảo thành từng mảnh, hung hăng ném xuống đất, "Oa!" một tiếng khóc òa lên, quay người chạy ra ngoài học đường.
Phạm Ninh nhặt bản thảo Đinh Vị bị xé nát, đã không thể khôi phục, hắn đoán bản thảo này là Chu Bội trộm mang ra, chắc hẳn là vật ông nội nàng yêu thích, mình sao có thể tùy tiện mượn đi.
Ai! Tiểu loli bạo lực này, bản thảo thật là đáng tiếc.
Lưu Khang và Phạm Ninh đi ra khỏi học đường, trong lòng Lưu Khang còn sợ hãi nói:
- Tiểu nương tử Chu gia kia quá đáng sợ, đệ không biết nàng hạ thủ độc ác thế nào đâu, răng đều gãy ba cái.
- Nàng được người nhà chiều hư rồi!
- Bất quá ta thấy thật hả giận, quả thật rất sảng khoái, đêm nay ta muốn không say không về!
- Đến nỗi đấy sao? Phạm Ninh cười nói.
- Đó là đương nhiên!
Lưu Khang oán hận nói: - Đệ không biết mấy người bọn chúng bình thường ức hiếp ta thế nào đâu.
Hai người cười cười nói nói, không bao lâu liền đến bến thuyền, Phạm Ninh xa xa đã nhìn thấy phụ thân đứng trước bậc thang ở bến tàu đợi mình, hắn lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn.
- Ta đi trước đây!
- Ngày mốt gặp lại!
Hai người chia tay, Phạm Ninh bước nhanh về phía phụ thân.
- Ninh nhi, cái rương của con đâu? Phạm Thiết Chu xoa xoa đầu hắn cười hỏi.
Vài ngày không thấy, anh ta thật nhớ con trai của mình.
- Chỉ nghỉ một ngày, chiều tối ngày mai phải trở về gấp.
- Sáng sớm ngày mốt đi cũng kịp mà, phụ thân có thuyền, cam đoan con sẽ không bị muộn.
Phạm Ninh đi lên thuyền phát hiện kỳ thật thuyền cũng không nhỏ, ở giữa là mui thuyền, bên trong rất sạch sẽ thoải mái, bên trên mui thuyền còn có một cánh cửa sổ nhỏ.
Phạm Ninh đi vào khoang thuyền bỏ bao đồ xuống, đánh giá xung quanh một chút.
- Phụ thân, thuyền này là mới hả?
- Không phải, chỉ có bảy phần mới thôi, còn lại cha dùng cây trẩu chà qua, thoạt nhìn giống như mới.
- Làm ăn thế nào ạ?
- Tuy mới bắt đầu nhưng một ngày được bảy tám chục văn tiền đấy, so với đánh cá kiếm được nhiều tiền hơn, sau này khách quen nhiều, một ngày ít nhất cũng được hai trăm văn.
Tâm tình Phạm Thiết Chu khá tốt, trong nhà còn có hơn mười mẫu đất, một mẫu đất một năm có thể có hai quan tiền, làm ruộng một năm cũng có hai ba mươi quan tiền, hơn nữa còn chở được khách. Một năm trừ đi tiền thuế đất, miễn quân dịch thì chia đều một tháng cũng có được bốn năm quan tiền. Ở trong thôn thu nhập như thế này cũng được xem là thu nhập trung bình cao rồi.
- Mẹ thế nào?
Phạm Ninh lại hỏi.
- Mẹ con rất tốt, nàng làm cả bàn thức ăn ngon đợi con trở về.
Phạm Thiết Chu cười nói:
- Tứ thúc con cũng không tệ, dạy ở trường tiểu học, mọi người nói y dạy so với Cố tiên sinh còn tốt hơn, ông nội khen con giỏi.
- Ông không nói con khờ nữa sao?
Ông nội đối với Phạm Ninh bất công nên hắn không ưa chút nào, chỉ nhìn mặt phụ thân, ậm ừ hai câu mà thôi.
- Không nói nữa đâu, ông ấy còn định thưởng cho con năm quan tiền, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, từ khi đi Vô Tích bỗng nhiên nghĩ thông suốt hơn.
Nói đến tiền thưởng Phạm Thiết Chu nghĩ đến một chuyện, nhìn đứa con nói: - Ngày hôm qua tộc trưởng Phạm thị trên trấn tìm cha, cho chúng ta mười quan tiền.
- Tại sao phải cho mười quan tiền?
- Đây chính là quy củ ông nội ba định ra, ông ta quyên tất cả tài sản, lập nên trợ cấp Phạm thị, dù là ai miễn là con cháu Phạm thị nếu thi đậu học đường mỗi người được thưởng năm quan, nếu thi đậu tứ đại học đường thì thưởng mười quan, giúp đỡ con cháu đọc sách.