Chương 75
- Nếu không con lấy chút nước nóng cho người.
- Bậy bạ! Hiện giờ củi đắt lắm, đừng bảo ta hoang phí.
Phạm Ninh gãi đầu:
- Con không phải vừa mới kiếm cho người hai mươi lượng bạc sao?
- Con đó! Không quản việc nhà không biết củi gạo đắt, hai mươi lượng bạc đó của con làm sao mà đủ dùng?
Trương Tam Nương thở dài một tiếng, mua một bó củi đã mất hai mươi đồng tiền, sống trong cái trấn này cái gì cũng đều phải tiêu tiền, ngẫm nghĩ lại vẫn là ở nông thôn tốt.
Mấy ngày này, Trương Tam Nương bắt đầu hoài niệm cuộc sống ở nông thôn, ngoại trừ mua dầu muối và vật dụng hàng ngày phải tiêu ít tiền ra, thứ khác đều không cần tốn tiền, tiết kiệm một chút, mỗi tháng một quan tiền cũng đủ dùng.
Hiện giờ bọn họ ở trong trấn, củi gạo dầu muối tương dấm trà, gạo ăn, rau củ, thịt trứng, đều phải tốn tiền, quần áo mặc giày vớ cũng không thể quá cẩu thả, phải lịch sự một chút, còn có các loại vật dụng hàng ngày, gần như tất cả những đồ vật này đều phải tốn tiền mua, đến uống một ngụm nước ấm cũng rất xa xỉ, một tháng ba bốn quan tiền cũng không đủ dùng.
Phạm Ninh cười nói:
- Phụ thân kiếm được cũng không ít mà!
Cha hắn Phạm Thiết Chu dạo này đi sớm về trễ để xem bệnh cho người ta, vô cùng vất vả, một tháng có thể kiếm được trên dưới hai mươi quan tiền, trừ năm quan tiền thuê nhà mỗi tháng cho hiệu thuốc bắc, phí thuê dược đồng hai quan tiền, còn một số chi phí thiết yếu của y quán, mỗi tháng thu được khoảng chừng mười quan tiền.
Mười quan tiền ở nông thôn tuyệt nhiên là thu nhập cao, nhưng ở trong trấn chỉ có thể coi là hộ tầm trung, không khác nhà Lưu Khang mấy.
- Mẹ, nếu không nhà chúng ta thuê một người hầu nữ đi! Tìm một người nhỏ tuổi có thể làm việc được, tốt nhất không có gia đình liên lụy, giúp người nấu cơm giặt giũ, giảm bớt gánh nặng của người.
Trương Tam Nương đảo mắt, hung hăng trừng hắn:
- Con thẳng thắn nói rõ ra, muốn cưới tiểu thiếp cho cha con!
Phạm Ninh giật mình, vội vàng chữa lại:
- Vậy… mời một tiểu nha hoàn cũng được, trên dưới mười tuổi, nhà Lưu Khang cũng có một nha hoàn đó.
Trương Tam Nương cười nói:
- Mẹ của Lưu Khang từng nói với ta, Tiểu Ngọc đó là cô nhi, sau này dự định là tiểu thiếp của con trai, con có phải rất hâm mộ Lưu Khang, cho nên bảo mẹ kiếm cho con một tiểu nha hoàn, sau này làm nữ tì cho con?
Phạm Ninh thật không biết mẹ mình đang nghĩ cái này, động một chút là nghĩ theo chiều hướng khác, quả thực khiến hắn không nói được gì.
Phạm Ninh chẳng muốn nói thêm nữa, tăng tốc đi nhanh ra ngoài.
- Con lại muốn đi chết dí ở chỗ nào?
Phạm Ninh chạy như một làn khói ra ngoài, từ xa nghe hắn hô to:
- Con đi ngõ Kỳ Thạch.
Trương Tam Nương đành chịu, chỉ biết đứng dậy ném hai bộ quần áo bẩn của con trai vào trong chậu.
- Thằng bé đã lớn như vậy rồi, còn giống như một đứa trẻ con, động một chút lại chạy đi xem đá, mấy miếng đá đó có gì hay mà xem.
Trương Tam Nương lải nhải cằn nhằn trách mắng con trai, nàng đã quên rằng, cuộc sống gia đình bọn họ thay đổi, cũng bắt nguồn từ hai tảng đá.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh giòn tan của một tiểu nương tử:
- Xin hỏi, đây có phải nhà Phạm Ninh không?
Trương Tam Nương vội vàng đứng lên, lau một ít nước còn dính trên tay và người, bước nhanh tới cửa.
Chỉ thấy trước cửa một đứa bé bảy tám tuổi đang đứng, mặc dù là trang phục của bé trai, nhưng Trương Tam Nương liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ta là một cô bé.
Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, đầu đội một cái mũ da lớn, dung mạo tựa như được vẽ lên, ánh mắt linh hoạt, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tinh khôi! Quả thực là một tiểu mỹ nhân Trương Tam Nương chưa bao giờ thấy qua.
Tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy đến tìm con trai mình, Trương Tam Nương lập tức mừng rỡ.
- Phạm Ninh là con ta, cháu là…
- Hóa ra là đại nương, cháu với Phạm Ninh cùng trường, cháu họ Chu.
Khuôn mặt tươi cười của Chu Bội vô cùng lanh lợi ngọt ngào.
Trương Tam Nương liếc nhìn thấy ở trong ngõ có một nữ tử trẻ tuổi cao đến mức dọa người đang đứng, lại nghe tiểu nữ tử họ Chu, nàng nhớ tới lời của chồng, lập tức tỉnh ngộ ra.
- Ta biết rồi, cháu là Chu tiểu quan nhân, Ninh nhi nhà ta thường hay nói về cháu.
Trương Tam Nương vội vàng nói:
- Mau vào đi! Mau vào đi! Bên ngoài lạnh, vào bên trong ngồi đi!
Chu Bội gật đầu, đi vào trong sân, nhìn dò xét một chút hỏi:
- Phạm Ninh không ở nhà sao?
- Nó đi… hiệu sách rồi, đứa nhỏ này thích xem sách, không có việc gì liền chạy đến hiệu sách.
Chu Bội hé miệng cười, Phạm A Ngốc không ở đây là tốt nhất.
Chu Bội đem một phong thư đưa cho Trương Tam Nương:
- Đại nương, đây là phong thư cháu gửi cho Phạm Ninh, cháu phải quay về Ngô Giang một chuyến, chỉ sợ phải qua tết Nguyên Tiêu mới có thể quay lại.
Trương Tam Nương có chút kinh ngạc, tiểu nương tử phải về Ngô Giang, lại còn muốn để lại thư cho con trai, quan hệ của bọn chúng tốt lắm đây!
- Khách khí rồi, tiểu quan nhân mời vào uống ngụm nước.
- Cảm ơn đại nương.
Cái miệng nhỏ của Chu Bội vô cùng ngọt, nụ cười đáng yêu, dáng vẻ lại càng xinh đẹp, làm cho Trương Tam Nương vẫn luôn muốn có một đứa con gái đau lòng kinh khủng.
Nàng đưa cho Chu Bội nước mật ong, lại đi tìm điểm tâm.
- Tên tiểu tử thối này, điểm tâm trong nhà dùng để thiết đãi khách nó ăn hết sạch rồi!
Trương Tam Nương không tìm thấy điểm tâm, chỉ hậm hực quay lại.
- Đại nương, cháu không đói bụng, người vừa mới nói, Phạm Ninh thường xuyên nhắc tới cháu.
Trương Tam Nương vội vàng nói:
- Đúng vậy! Nó thường xuyên nói bạn đồng môn Chu tiểu quan nhân tính tình rất tốt, dịu dàng đáng yêu, tấm lòng rộng lượng, dáng vẻ lại xinh đẹp, hơn nữa đặc biệt thông minh.
Chu Bội mặt đỏ lên, lời này đâu phải Phạm Ninh nói, rõ ràng là mẹ hắn đang khen mình, tuy nhiên nàng ta nghe được cũng rất vui.
- Đại nương, cháu muốn hỏi mượn Phạm Ninh quyển sách, được không?
- Được! Được! Ta dẫn cháu vào thư phòng của nó.
Phạm Ninh ở tiểu lâu hai tầng phía sau hậu viện, hắn ở trên lầu hai, bên trên có bốn gian phòng, hai gian phòng trống đóng cửa, một phòng khác là thư phòng, phòng còn lại là phòng ngủ.
Chu Bội sớm đã muốn tìm hiểu một vài bí mật của Phạm Ninh, hôm nay vừa hay hắn không ở nhà, là một cơ hội tốt.
Chu Bội trong lòng đắc ý, tiểu tử thối, không ngờ rằng nha nội ta sẽ xông vào hang ổ của ngươi nhỉ!
Đi vào thư phòng, phía trước treo một bức họa to đại khí hào hùng, "Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ".
Phía dưới ghi rõ là "Chuyển lời tới tôn nhi Phạm Ninh"
Câu đề tặng là ông nội Phạm Trọng Yêm.
Mắt Chu Bội đều nhìn thẳng, hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Tiểu tử thối, A Ngốc đáng chết, không ngờ lại cất giấu đồ vật tốt như vậy.
- Đây là tam a công viết cho nó đấy, còn cổ vũ nó chăm chỉ đọc sách, tương lai làm một người có trách nhiệm có thành tựu.
Trương Tam Nương ở bên cạnh giải thích:
- Tam a công thích nhất Ninh nhi nhà ta, thường xuyên viết thư để cổ vũ nó.
- Ồ!
Trong lòng Chu Bội có chút mất mát, bản thân tại sao không có tam a công tốt như vậy, tam a công của nàng ta là một đại thương nhân, cả ngày chỉ biết kiếm tiền.