Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 9

Chương 9


Âu Dương Tu cười hỏi Phạm Trọng Yêm:
- "Xuân Thu" thế nào?
"Xuân Thu" khá là ít gặp trong Ngũ kinh, Phạm Ninh đương nhiên cũng không có khả năng đọc qua.
Phạm Trọng Yêm liền gật đầu:
- Vậy thì dùng "Xuân Thu" đi.
Âu Dương Tu lập tức hạ lệnh cho người đi lấy ba quyển "Xuân Thu" đến, đưa cho ba người, hắn cười với Phạm Ninh:
- Tỉ thí đọc thuộc sách thường là lấy thời hạn một nén nhang, thuộc bao nhiêu tính bấy nhiêu, hiểu ý của ta không?
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Cháu hiểu!
Âu Dương lập tức cho người mang đến một nén nhang châm, tính thời gian bắt đầu.
Ba người tức thì mở sách ra, đi qua đi lại trong đại sảnh, bắt đầu yên lặng học thuộc.
Kỳ thật quyển "Xuân Thu" này, Phạm Ninh ở kiếp trước đã đọc qua rồi, hơn nữa còn có thể đọc ngược làu làu, chỉ là đã qua hai năm rồi, hắn vẫn cần phải ôn tập lại một chút.
Một nén nhang rất nhỏ rất ngắn, đốt cháy hết khoảng mười lăm phút, cho nên mới có cách nói khoảng một nén nhang.
Một lúc sau, hương đã cháy hết, Âu Dương Tu liền hô:
- Dừng!
Ba người dừng việc học thuộc, trên mặt Âu Dương Thiến có chút hối tiếc, hiển nhiên là nàng thuộc không nhiều lắm.
Ánh mắt nàng tha thiết nhìn về phía Tăng Bố, Tăng Bố vẻ mặt tươi cười, tỏ ra tràn đầy tự tin, khiến cho trong lòng nàng mừng thầm.
- Thế nào, ba người các con ai lên trước?
Âu Dương Tu cười hỏi.
Tăng Bố vừa muốn mở miệng, Phạm Ninh liền giành trước giơ tay lên:
- Ta lên trước đi!
Phạm Trọng Yêm vuốt râu âm thầm gật đầu, thông thường mà nói đương nhiên là người đọc thuộc sau có lợi hơn, có thể nhận được gợi ý của người trước.
Phạm Ninh nhất định giành đọc thuộc trước, đủ thấy hắn làm người quang minh lỗi lạc, điểm này khiến cho Phạm Trọng Yêm rất vui.
Tăng Bố lại không muốn chiếm lợi thế, bèn nói:
- Vậy ta xuống dưới sảnh đợi!
Phạm Ninh khoát tay:
- Không cần đi, tiểu đệ thuộc không đến nơi đến chốn, còn mong Tăng huynh chỉ giáo!
Âu Dương Tu nhận sách cười nói:
- Cháu có thể đọc thuộc bao nhiêu liền đọc thuộc bấy nhiêu.
Phạm Ninh liền bắt đầu đọc từ tiết "Ẩn Công nguyên niên":
- Nguyên phi của Huệ Công là Mạnh Tư, Mạnh Tư chết, kế thất là Thanh Tử sinh ra Ẩn Công…
Hắn đọc một hơi đến Văn Công năm thứ bảy, đột nhiên phát hiện sắc mặt Phạm Trọng Yêm không bình thường, mới ý thức được mình đọc quá nhiều, hắn vội vàng dừng lại, gãi đầu cười nói:
- Ngại quá, ta chỉ thuộc được nhiều đến đây thôi.
Lúc này, tất cả mọi người trên đại sảnh đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, mới một nén nhang ngắn ngủi mà! Phạm Ninh thế mà có thể thuộc được nửa bộ "Xuân Thu", quả thật là không thể tin nổi.
Cả bộ "Xuân Thu" gồm hơn một vạn tám nghìn chữ, Phạm Ninh gần như thuộc được một vạn chữ, lại một chữ cũng không sai, thật khiến cho mọi người khiếp sợ.
Phạm Trọng Yêm vội vàng giữ cánh tay Phạm Ninh hỏi:
- Có phải cháu đã thuộc qua quyển sách này không?
Phạm Ninh vội lắc đầu:
- Tôn nhi là lần đầu tiên đọc nó.
Âu Dương Tu vỗ nhẹ trán, thở dài nói:
- Ta xem như thấy được rồi, thế gian lại có thần đồng trí nhớ siêu đẳng bậc này.
Tăng Bố đầy mặt xấu hổ, y mặc dù đọc đến đâu nhớ đến đấy, nhưng thời gian một nén hương y cũng chỉ thuộc được khoảng hai nghìn chữ, kém Phạm Ninh quá xa, khiến y cảm thấy rất tự ti.
Trong lòng Âu Dương Thiến lại hết sức không phục, trí nhớ của Tăng đại ca ở kinh thành không ai có thể so được, y sao có thể thua cái tên tiểu tử này được? Tiểu tử này nói không chừng là gian lận.
Nghĩ vậy, Âu Dương Thiến cười nói:
- Tỷ thí đương nhiên phải ba chiến hai thắng mới có sức thuyết phục, phụ thân không ngại thì cho đấu một trận nữa đi.
Âu Dương Tu có chút ngượng, liền cười hỏi Phạm Trọng Yêm:
- Ý của huynh trưởng thế nào?
Trong lòng Phạm Trọng Yêm cũng hiểu được cuộc tỷ thí này không đủ sức thuyết phục, dù sao "Xuân Thu" đều có thể mua được tại các phòng sách ở khắp nơi trong thiên hạ.
- Lại đấu trận thứ hai đi!
Âu Dương Tu ngẫm nghĩ một chút, liền lấy ra một bài văn, cười nói:
- Bài văn này là một lần du ký ở Trừ Châu năm ngoái, nửa tháng trước ta mới viết xong bản thảo, chưa có ai xem qua, mỗi người các ngươi xem một lần, sau đó chép lại.
Trong lòng Phạm Ninh khẽ động, sẽ không phải là "Túy Ông Đình ký" chứ?
Âu Dương Tu đem bản thảo đưa cho Phạm Ninh, câu đầu tiên chính là "Hoàn trừ giai sơn dã …".
Phạm Ninh mừng thầm, quả nhiên là "Túy Ông Đình ký", hắn lại vội vàng xem một lần, phát hiện có rất nhiều bất đồng với "Túy Ông Đình ký" đời sau truyền lại.
Hắn mới đột nhiên nhớ ra, đây mới là bản sơ thảo!
Nhưng không đợi hắn nhìn kỹ lại, Âu Dương Tu liền rút bản thảo trong tay hắn lại, lại đưa cho Tăng Bố.
Tăng Bố cũng không có chiếm được tiện nghi gì, chỉ xem qua một lần, bản thảo lại chuyển đến tay Âu Dương Thiến.
Âu Dương Thiến còn chưa xem xong, bản thảo liền bị phụ thân lấy đi, nàng gấp đến mức giậm chân:
- Thời gian phụ thân cho con xem ngắn nhất!
Âu Dương Tu ha hả cười:
- Ngươi vốn là đến góp vui, xem hay không cũng không có vấn đề gì!
Âu Dương Thiến chu miệng nhỏ nhắn, lui xuống lại không cam tâm, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu viết chính tả.
Tăng Bố đưa bút như bay, như sợ đảo mắt là quên hết nội dung mình nhớ được.
Phạm Ninh lại rất do dự, hắn nhớ được khoảng bảy mươi phần trăm, nhưng nội dung của bảy mươi phần trăm này ít nhất có mười một chỗ không giống với "Túy Ông Đình ký" của đời sau, khiến cho hắn khó mà hạ bút.
Mình rốt cuộc là nên viết bảy mươi phần trăm mình nhớ được, hay là viết cả bài mà đời sau viết?
Khóe mắt hắn vụng trộm liếc qua Tăng Bố, thấy Tăng Bố thế mà đã viết được một nửa, đang dừng bút suy nghĩ.
Phạm Ninh không do dự nữa, quả quyết đề bút viết cả bài "Túy Ông Đình" của đời sau, nhưng Phạm Ninh vẫn nhớ bài học về vụ đọc thuộc "Xuân Thu", sửa một chút mấy chữ ở phía sau.
Dù sao quá hoàn hảo thì không chân thực.
Không lâu sau, ba người đều đem bản thảo của mình giao cho Âu Dương Tu, trong lòng Âu Dương Tu có tính toán, thời gian ông cho ba người quá ngắn, không thể nào hoàn toàn nhớ kỹ, liền xem ai viết được nhiều hơn.
Bị loại đầu tiên là Âu Dương Thiến, nàng chỉ viết được ba hàng, còn viết sai ba chữ.
Âu Dương Thiến ngược lại không chán nản, nàng vốn chỉ là góp vui, nàng càng quan tâm Tăng Bố hơn, chỉ cần Tăng Bố có thể thắng tiểu tử thối kia, nàng liền vui vẻ.
Tăng Bố cũng không tệ, viết được sáu mươi phần trăm, nhưng có năm chỗ viết sai.
Âu Dương Tu khoanh vào chỗ sai, như cười như không liếc y một cái, mặt Tăng Bố lập tức đỏ lên.
- Cũng không tệ, có thể nhớ được sáu mươi phần trăm, tốt hơn so với dự liệu của ta một chút.
Âu Dương Tu cười cười, bỏ bài thi của Tăng Bố xuống, lại tràn đầy kỳ vọng cầm bài thi của Phạm Ninh lên.
Vừa rồi đọc thuộc lòng "Xuân Thu", đứa trẻ này biểu hiện khiến cho Âu Dương Tu vô cùng khiếp sợ, không biết lần này hắn có thể đem đến kinh ngạc gì đây.
Vừa cầm bài thi lên, Âu Dương Tu liền ngây ra, này… chữ này quả thật là …
Âu Dương Tu có chút không thể tin được nhìn về phía Phạm Ninh, Phạm Ninh đương nhiên hiểu được sự kinh ngạc trong ánh mắt của Âu Dương Tu, cũng không để ý, cười hì hì nói:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất