Chương 90
Miệng Lưu viện chủ lập tức mở to ra, một lúc lâu không khép lại được: - Đại quan nhân làm sao biết được tin tức?
- Ngươi đừng quản ta tại sao biết tin tức, ta chỉ hỏi ngươi, có phải thật vậy hay không?
Lưu viện chủ thở dài: - Ta cũng rất tiếc, tình huống tương đối đặc biệt, trò ấy quả thật không thể đại diện học đường Diên Anh dự thi.
- Hừ! Chẳng qua chỉ là mẫy thằng nhãi con đang tác quái, ngươi đường đường một viện chủ, ngay cả chuyện nhỏ này cũng giải quyết không được?
- Chính bởi vì ta là viện chủ, ta mới không thể chỉ suy xét lợi ích cá nhân của một học trò, mà còn phải suy xét lợi ích của học đường, cho nên ta mới không thể không làm trái lương tâm mà đưa ra quyết định này, tuy nhiên ta tính liên hệ với học đường quốc doanh Mộc Đổ Trấn, xem xem Phạm Ninh có thể đại diện bọn họ đi dự thi không?
- Đã không kịp nữa rồi!
Chu Nguyên Phủ một câu phủ định luôn, lão mặt tái nhợt nói: - Danh sách của bọn họ sớm đã nộp lên trên rồi, ra còn tưởng rằng danh sách của các ngươi cũng nộp rồi, không ngờ rằng còn có thể có chuyện này, nếu không phải Bội nhi nói cho ta biết, tiền đồ của đứa nhỏ Phạm Ninh này đã bị phá hủy rồi, Lưu viện chủ, ngươi thiếu chút nữa là làm hỏng đại sự rồi!
Lưu viện chủ hoảng sợ, sẽ phá hỏng đại sự gì?
Lúc này, trong lòng y bỗng nhiên khẽ động, một suy nghĩ tự nhiên lóe lên trong đầu, liền cười nói: - Thật ra còn có một biện pháp, chỉ xem Chu đại quan nhân có bằng lòng hỗ trợ không.
- Ngươi nói trước xem.
Lưu viện chủ phát hiện thời cơ, y đương nhiên sẽ không bỏ qua, liền vội vàng nói: - Vốn dĩ kế hoạch của ta là phái hai đội đi Huyện lý so tài tuyển chọn, Phạm Ninh và Chu Bội một đội, ba người khác một đội, như vậy năm người đứng đầu đều có cơ hội, nhưng cái phương án này của ta đã bị Học chính một câu gạt bỏ rồi.
Chu Nguyên Phủ trong ánh mắt lập tức có chút hứng thú: - Ngươi nói là Bội nhi cũng có thể tham gia? Nó chỉ là tiểu nương tử.
Lưu viện chủ khẽ cười nói: - Quy tắc là do người đặt ra, lại nói trong điều khoản so tài tuyển chọn, cũng không có điều nào nói tiểu nương tử không thể tham gia, chủ yếu là năm người dự thi, sẽ liên quan tới không ít quy tắc thi đấu phải thay đổi, Triệu lão nhi ngại phiền toái, không muốn giúp việc này.
- Sửa mấy cái quy tắc sao đơn giản như vậy?
Lưu viện chủ mỉm cười: - Thật ra chỉ cần một câu của Lý Huyện lệnh.
Chu Nguyên Phủ cười ha hả: - Vậy ngươi không nói sớm, Lý Huyện lệnh còn nợ ta một ân tình, y nếu không đáp ứng, ta liền đi tìm Đổng tri phủ, ta cũng không tin ép không được y.
- Đại quan nhân nói quá lời rồi, việc này đối với Lý Huyện lệnh thật ra chỉ là một việc nhỏ.
Chu Nguyên Phủ gật gật đầu: - Chuyện này quyết như vậy đi, bây giờ ta sẽ đi huyện lý.
Lưu viện chủ đứng lên nói: - Ta cũng đi với ngài.
Một ngày vào giữa buổi trưa, một trợ giáo dẫn Phạm Ninh đến phòng viện chủ Lưu: - Viện chủ, cậu ấy tới rồi.
- Ồ! Phạm Ninh lại đây nào.
Lưu viện chủ vừa cười hả hê vừa đứng dậy nói: - Mau mời vào nào!
Phạm Ninh tiến vào thi lễ một cái: - Viện chủ tìm trò có việc hả?
- Ngồi uống ngụm trà đã xong nói sau!
Lưu viện chủ bảo hắn ngồi xuống và sai người dâng trà lên.
- Vào đêm Thượng Nguyên thì Diên Anh học đường của chúng ta đã nổi danh rồi, hai học trò thi đấu kinh, một người là Từ Tích, còn một người nữa thì không ai đoán ra, ta đoán hẳn là trò!
Phạm Ninh lúc này vẫn không biết có chuyện huyện sĩ tổ chức thi đấu, trong lòng hết sức tức giận.
Sáng nay hắn đã nghe nói hai ngày trước ông nội Từ Tích đã tìm gặp Lưu viện chủ.
Nghe nói muốn Phạm Ninh phải đích thân xin lỗi Từ Tích trước mặt mọi người, bằng không sẽ cho Từ Tích chuyển sang trường khác học.
Chằng nhẽ Lưu viện chủ tìm mình chỉ vì chuyện này?
- Đích thị là ta, nếu Lưu viện chủ cảm thấy ta ảnh hưởng đến hình ảnh của học đường, phải xử phạt ta thì ta không có ý kiến gì, nhưng nếu muốn ta nói mấy lời xin lỗi thì không có đâu.
- Chờ chút!
Lưu viện chủ vội vàng gọi Phạm Ninh lại: - Trò ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không có ý trách cứ gì trò đâu, trò đã nghe phong thanh được cái gì rồi?
Phạm Ninh gật đầu: - Có người nói ta phá hoại sự đoàn kết ở Diên Anh học đường, vì thế nên ta không được tham gia thi đấu chọn huyện sĩ, nghe nói giáo thụ chủ toạ của phủ viện cũng gây áp lực cho Viện chủ.
Lưu viện chủ nhìn Phạm Ninh một lúc lâu, thản nhiên nói: - Nói thế hơi quá, học đường Diên Anh sẽ không vì một học sinh nào mà không cho tham gia tuyển chọn huyện sĩ.
- Còn về ai gây áp lực cho ta trò không cần quan tâm, Lưu Ngạn Thông ta tuy gầy nhưng vẫn có nhân phẩm, trò không cần xin lỗi trước bất kỳ ai.
Phạm Ninh trong lòng cảm kích, đứng dậy hướng về phía Lưu viện chủ thi lễ: - Viện chủ yêu thương học trò như vậy, học trò vô cùng cảm kích!
- Ngồi xuống, ngồi xuống!
Lưu viện chủ cười và bảo Phạm Ninh ngồi xuống, lại nói với Phạm Ninh vài lời chân thành:
- Bởi vì trò là cháu của Phạm công, do vậy mới nhiều người ganh ghét thế, nói không chừng có người giẫm đạp lên trò cũng chỉ vì muốn nịnh hót đám quan lại trong triều, người có tài dễ bị ghét, ở đâu chả có tiểu nhân, không cần để ý tới chúng.
Phạm Ninh chỉ biết im lặng gật đầu, Cách tân Khánh Lịch, Phạm Trọng Yêm đã đắc tội với rất nhiều người quyền quý, vì để bảo vệ chính mình Phạm Trọng Yêm mới phải rời kinh, về quê dạy học.
Chính vì vậy những người ở Từ gia vẫn sẽ cố hãm hại hắn.
Đối phó với loại tiểu nhân như vậy chỉ có một cách là dùng cách của chính tiểu nhân để trị tiểu nhân.
Trốn tránh sẽ chỉ làm chúng phách lối hơn.
Lưu viện chủ thấy Phạm Ninh trầm tư không nói gì liền cười: - Hôm nay ta gọi trò đến là muốn nói chuyện với trò về cuộc thi chọn huyện sĩ.
Phạm Ninh nhấp một ngụm trà nóng, trầm ngâm không nói gì.
Lưu viện chủ nhìn hắn, tiếp tục nói: - Diên Anh học đường chúng ta năm nay được năm người tham gia thi nên ta quyết định tạo thành hai đội tham gia. Triệu học chính đã đồng ý rồi.
- Không phải chỉ có ba người thôi sao? Phạm Ninh ngạc nhiên hỏi.
Lưu viện chủ thở dài một tiếng: - Chuyện này có chút thay đổi, lại nói trò còn phải cảm ơn Chu Bội và ông nội nàng đó.
Lưu viện chủ liền đêm ngọn nguồn sự việc nói qua cho Phạm Ninh nghe.
- Trò cũng đừng trách giáo thụ đã không nói với trò chuyện này, dù sao chuyện này cũng gấp, thậm chí có người còn không biết trò, nhưng dù gì với những học sinh mà họ dạy dỗ ba năm thì cũng muốn cho học trò họ đi, đó cũng là lẽ thường thôi.
Viện chủ nói thay lời các giáo thụ. Phạm Ninh liếc ánh mắt như hiểu rõ vấn đề.
Bản thân là con cháu Phạm gia, nếu Phạm Trọng Yêm không thất thế thì chắc chắn các giáo thụ sẽ lựa chọn khác.
Lòng người thật phức tạp, hơn nữa lòng dạ càng khó thấu.
Một khoảng thời gian dài sau kì thi năm trước, Phạm Ninh còn tưởng là vì mình đỗ trạng nguyên kỳ thi năm nên mới kích động đám người trung xá sinh, mà trực tiếp là nhóm người được xưng Trúc Lâm Thất Hiền.