Chương 17: Triệu Tông
Vừa bước vào phòng ngủ.
Dù trong phòng tối om như mực, nhưng đúng lúc mây đen bên ngoài tan đi đôi chút, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khiến cảnh vật trong phòng trở nên rõ ràng hơn nhiều, để Trần Mục chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn rõ tình hình.
Chỉ thấy Trần Nguyệt và Vương Ni đều đã bị tiếng động vừa rồi đánh thức, nhưng trạng thái của hai cô bé lại hoàn toàn khác nhau.
Vương Ni rõ ràng có vẻ rất sợ hãi, đang co rúm ở góc giường run rẩy, dù không thấy rõ lắm, nhưng trong bóng tối cũng lờ mờ cảm nhận được nỗi kinh hoàng trong ánh mắt của cô bé.
Nhưng dù sợ đến vậy, cô vẫn không phát ra tiếng động nào, bởi vì có một bàn tay nhỏ khác đang chặt chẽ bịt lấy miệng cô, chính là Trần Nguyệt, lúc này đang dựa sát bên cạnh, nửa ôm lấy cô, dùng một tay mạnh mẽ che kín miệng Vương Ni, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nếu nhìn kỹ hơn.
Có thể thấy thân thể Trần Nguyệt cũng đang khẽ run rẩy, nhưng cô bé cắn chặt răng, cố gắng giữ bình tĩnh, không chỉ bịt miệng Vương Ni mà còn tự ép mình không được phát ra tiếng động nào.
Tất cả những điều này đều là do Trần Mục đã dạy cô. Ban đêm, bất kể xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được phát ra tiếng. Cô bé luôn ghi nhớ điều này và rất hiểu lý do, bởi nếu thật sự là chuyện xấu, việc hoảng loạn hét toáng lên chỉ khiến tình hình tệ hơn.
Cô không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô chỉ biết rằng, bất kể là ai, nếu làm hại Trần Mục, thì giống như những câu chuyện Trần Mục từng kể cho cô nghe, cô cũng sẽ nhẫn nhịn, cố gắng sống sót, rồi sau đó… dùng tất cả sức lực để báo thù, khiến kẻ làm hại anh trai mình phải trả giá đắt.
"Anh?"
Thấy người bước vào phòng là Trần Mục, dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Trần Nguyệt cuối cùng cũng dịu lại phần nào, nhưng cô vẫn không dám phát ra tiếng, chỉ khẽ hé miệng, làm khẩu hình nói với Trần Mục.
Trần Mục đóng cửa lại, khẽ gật đầu với cô, nói: "Không sao rồi."
Nghe thấy lời Trần Mục, Trần Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô buông tay khỏi miệng Vương Ni, đồng thời không kìm nén được nữa mà lao tới ôm chặt lấy Trần Mục, òa khóc nức nở.
Dù sao thì cô cũng chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, nửa đêm bị đánh thức khỏi giấc mơ, lại gặp phải tình huống cướp bóc xông vào nhà, anh trai cầm đao lao ra, cô có thể nhẫn nhịn đến giờ này đã là đủ kiên cường rồi.
"Được rồi, được rồi."
Trần Mục vỗ nhẹ vào lưng Trần Nguyệt, đặt cô trở lại giường, trong lòng không khỏi cảm thán, cô em gái này xem như đã trưởng thành.
Ừ, trưởng thành theo nhiều nghĩa khác nhau.
Khi hắn vừa đến thế giới này, Trần Nguyệt còn chưa có được sự lanh lợi và kiên cường như bây giờ. Tất cả đều nhờ vào những năm tháng hắn không ngừng truyền đạt tư tưởng từ thế giới của hắn, giúp nội tâm cô bé trưởng thành nhanh chóng.
Độ tuổi từ mười hai đến mười lăm đúng là giai đoạn quan trọng nhất để phát triển tâm lý.
Cuối cùng thì những nỗ lực của hắn cũng không uổng phí. Dù đêm nay chỉ là một hồi kinh hoàng không nguy hiểm, nhưng phản ứng của Trần Nguyệt vẫn khiến hắn rất hài lòng.
Giờ dù không nhịn được mà khóc, cô bé cũng cố gắng hạ thấp giọng, chỉ còn tiếng sụt sùi nức nở. Còn Vương Ni bên cạnh thì không phát ra tiếng khóc nào, nhưng nỗi sợ hãi cô bé phải chịu còn lớn hơn. Cô hoàn toàn bị dọa đến ngơ ngác, giờ vẫn chưa hồi phục.
"Đừng khóc nữa, qua vài ngày nữa, chúng ta sẽ chuyển nhà."
Trần Mục vừa an ủi Trần Nguyệt, vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Đêm nay trông như một tai họa từ trên trời rơi xuống, không thu được gì, cũng không có cơ hội lục soát thi thể của Đường Toàn, nhưng thực tế thì hắn vẫn đạt được một số lợi ích. Trước tiên là đã lọt vào tầm mắt của Tổng sai tư Hứa Hồng Ngọc. Tiếp đó, dù không lục được xác nhưng với thân phận cao quý của Hứa Hồng Ngọc, cô ta không thể nào nuốt trọn tiền thưởng truy nã của Đường Toàn.
Thêm vào đó, sức mạnh mà hắn thể hiện đã được Hứa Hồng Ngọc tạm thời thừa nhận. Dự đoán rằng trong thời gian tới, hắn sẽ được Hứa Hồng Ngọc đề bạt lên làm sai đầu. Khi đó, kiếm được chút bạc, sắm một phần "Ma Phong pháp" cũng không phải là vấn đề, rồi chuyển nhà cũng là chuyện dễ dàng.
Trần Nguyệt và Vương Ni đều bị dọa không nhẹ.
Trần Mục dỗ dành hai cô bé đến nửa đêm, đến khi cả hai ngủ thiếp đi cùng hắn, hắn mới yên tâm nằm xuống.
Sáng hôm sau.
Trần Mục dậy từ rất sớm.
Khi tỉnh dậy, hắn nằm ở giữa. Trần Nguyệt bên trái như một chú gấu túi, cả tay lẫn chân đều bám chặt lấy hắn. Bên phải là Vương Ni, cô bé cuộn tròn lại thành một khối nhỏ như chú gà con.
Trần Mục gỡ tay chân Trần Nguyệt ra, đặt qua một bên, sau đó bước ra ngoài. Hắn nhìn về phía không xa, nơi đêm qua hắn đã giao đấu với Đường Toàn. Trên mặt đất vẫn còn những vệt máu loang lổ, nhưng chúng đã hoàn toàn khô lại.
"Có vẻ như mọi chuyện ổn rồi."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Đêm qua, dù Hứa Hồng Ngọc đã mang xác Đường Toàn đi, nhưng không thể chắc chắn sẽ không có thêm rắc rối. Vì vậy, hắn ngủ rất chập chờn. Tuy nhiên, một đêm trôi qua mà không có ai đến kiểm tra khu vực này, chứng tỏ sự việc đã kết thúc tại Hứa Hồng Ngọc.
Hai cô bé tối qua bị dọa đến phát khiếp, nên hắn không đánh thức các cô. Một mình hắn đi nhóm lửa nấu cơm trong phòng củi, chuẩn bị xong xuôi mới gọi hai người dậy ăn sáng. Sau đó lại an ủi cả hai thêm một lát rồi mới mặc y phục sai dịch, đi đến Thành Vệ Tư.
Vẫn như thường lệ, treo biển và lật bài.
Sự việc dêm qua dường như không hề gợn sóng, tin tức về cái chết của Đường Toàn, kẻ bị truy nã, vẫn chưa được truyền đi. Suốt quãng đường đi, cũng chẳng nghe thấy ai bàn tán gì.
Đám sai dịch phần lớn vẫn chỉ bàn tán về những chuyện thường nhật, như việc người nọ ở Tây Nhai hay hoa khôi ở Hoa Lâu Đông Nhai.
“Trần Nhị đến rồi.”
Lưu Tùng và Lý Thiết thấy Trần Mục bước tới, đều nở nụ cười, sau đó gọi anh cùng lên đường.
Nhưng Trần Mục lại lắc đầu, nói:
“Giữa trưa nay ta phải đến Tổng Ty, việc tuần tra hôm nay xin nhường lại cho các ngươi.”
Nghe vậy, Lưu Tùng và Lý Thiết có chút bất ngờ, nhưng sai dịch tới Tổng Ty cũng không phải chuyện hiếm, có lẽ chỉ là thay đầu sai giao công văn mà thôi. Vì thế cả hai chỉ cười đùa vài câu rồi lên đường.
Mặt trời dần lên cao, trong sân, các sai dịch cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại vài người như Trần Mục và Nhậm Nham. Gần đây, Nhậm Nham rất ít khi tham gia tuần tra, nói là ở lại Thành Vệ Ty làm việc công văn, nhưng thực chất chẳng có việc gì.
Thậm chí thỉnh thoảng còn ra sân sau luyện đao.
Đúng lúc Trần Mục tính toán thời gian để xuất phát đi Tổng Ty, thì thấy đầu sai Tần Bắc trong bộ áo xanh, cùng với Triệu Tông, một đầu sai lâu ngày không ghé Thành Vệ Ty, cùng nhau bước vào.
Triệu Tông trước đây thường xuyên lui tới Thành Vệ Ty, vì tuổi đã cao nên chẳng mấy hứng thú với những nơi phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng từ vài tháng trước, ông rất ít khi xuất hiện, nghe nói vì vết thương cũ tái phát, tin này cũng khiến không ít người giật mình.
“Tần đại nhân, Triệu đại nhân.”
Mấy sai dịch còn lại trong sân lập tức đứng dậy hành lễ.
Trần Mục liếc nhìn lão đầu sai Triệu Tông, phát hiện sắc mặt ông thực sự tiều tụy hơn trước rất nhiều. Những sợi tóc đen lác đác khi xưa giờ đã hoàn toàn bạc trắng, khuôn mặt thêm nhiều nếp nhăn.
Toàn thân ông so với trước đây, mất đi vẻ âm trầm và sát khí, thay vào đó là nét hiền hòa và đượm buồn.
“Lệnh truy bắt Ác Đạo Đường Toàn có thể rút xuống rồi.”
Tần Bắc chắp tay sau lưng, bước vào tuyên bố bằng giọng bình thản.
Nghe câu này, ánh mắt Trần Mục thoáng động. Có vẻ tin tức truyền đi khá nhanh, chắc là do Hứa Hồng Ngọc hạ lệnh. Tuy nhiên chuyện này dường như không liên quan đến anh, vì Tần Bắc chẳng hề liếc qua phía anh, chỉ tuyên bố xong thì cùng Triệu Tông bước về phía Nhậm Nham.
“Tần đầu, Triệu lão.”
Nhậm Nham rất cung kính chào hỏi Tần Bắc và Triệu Tông.
Dù trong sân, các sai dịch đều nghĩ rằng Nhậm Nham sẽ là người kế nhiệm vị trí đầu sai của Triệu Tông, nhưng hiện tại anh vẫn chưa phải. Trước mặt các sai dịch khác, anh rất thoải mái, nhưng đối diện với hai vị đầu sai, anh luôn giữ thái độ kính trọng.
Triệu Tông rất hài lòng với thái độ của Nhậm Nham, ông cười khẽ vuốt râu, nói:
“Tốt, thanh xuất ư lam*… Ngươi đã luyện ‘Mài Da’ tới đâu rồi?”
(*Câu thành ngữ, nghĩa là người sau vượt người trước.)
Nhậm Nham cười đáp:
“Bẩm Triệu lão, đã đạt tiểu thành.”
Triệu Tông gật đầu, nói:
“Ừ, vậy đao pháp cũng gần được rồi. Thêm một, hai năm nữa, khi Mài Da đạt viên mãn, đao pháp đạt đại thành, cơ bản là thành tựu rồi.”
Thời nay, muốn luyện đao pháp đến viên mãn thực sự rất khó. Nhưng nếu Mài Da viên mãn cộng với đao pháp đại thành, cũng đủ để đối phó với mười mấy ác đồ có vũ khí, làm đầu sai là quá ổn thỏa.
Dĩ nhiên, nếu đao pháp có thể đạt tới viên mãn, thì chính là nhân tài khó tìm. Vì dù chỉ dừng ở cảnh giới Mài Da, nhưng nếu luyện ra ‘Thế’, cũng đủ sánh ngang với một số võ giả vừa bước vào Luyện Nhục, kỹ nghệ chỉ dừng ở mức đại thành.
Nói trắng ra, dù là Mài Da hay Luyện Nhục, đều là công phu rèn giũa từ từ. Chỉ cần có đủ tài nguyên bồi dưỡng, bất kỳ ai cũng có thể đạt tới, bao gồm cả đao pháp đại thành. Nội thành những thế lực lớn muốn bồi dưỡng loại tư binh này, chỉ cần có tiền là làm được. Nhưng luyện kỹ nghệ đến ‘Thế’ thì lại khác. Nếu thêm công pháp Tẩy Thể được tu luyện tới Luyện Nhục, sẽ dễ dàng đối đầu với mười võ giả Luyện Nhục cùng cấp, giết sạch hàng chục đến hàng trăm đạo tặc thông thường, đủ sức đảm nhiệm chức vụ sai ty.
“Cùng lão phu uống một chén?”
Triệu Tông cười nói với Nhậm Nham.
Nhậm Nham vội đáp:
“Triệu lão đã lên tiếng, nào dám không tuân.”
Tần Bắc cũng khẽ mỉm cười, sau đó cùng Triệu Tông và Nhậm Nham rời khỏi, không hề để ý đến những sai dịch khác trong sân.
Một vài sai dịch nhìn theo bóng dáng ba người dần khuất, không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ. Chỉ có Trần Mục là vẫn giữ sắc mặt bình thản, chờ họ khuất bóng, anh nhìn lên mặt trời, liền đứng dậy, rời khỏi Thành Vệ Ty, tiến về Tổng Ty.
(Hết chương)