Đại Vận Thông Thiên

Chương 105: Em không đi nữa (1)

Chương 105: Em không đi nữa (1)


Kiều Thắng Nam bảo cậu đi thông báo cho nhân viên bãi đỗ xe, từ giờ trở đi xe chỉ ra không vào, cần tiến hành phong tỏa cả bãi đỗ xe, cô tuy có học qua gỡ bom, nhưng cũng không phải chuyên gia phương diện này, không bao lâu, cảnh sát đã đến, Kiều Thắng Nam đơn giản giới thiệu cho chuyên gia gỡ bom tình huống hiện trường một chút, hiện trường đã kéo dây cảnh giới, chuyên gia gỡ bom bắt đầu tiến vào hiện trường tiến hành công tác gỡ bom.
Trương Hợp Hoan cũng thực khẩn trương, lúc mới bắt đầu cũng không nghĩ chuyện này sẽ nháo lớn như vậy, vốn đang hy vọng đây chỉ là trò đùa, hiện tại đã thành ra một lần hoành tráng.
Kiều Thắng Nam sau khi giới thiệu tình huống xong trở lại bên cạnh Trương Hợp Hoan, thấp giọng hỏi: "Xe là của ai?"
Trương Hợp Hoan đơn giản nói ra tình huống một lần, lúc này chuyên gia gỡ bom đã thành công gỡ tấm bảo vệ động cơ, mọi người đều trận địa sẵn sàng đón địch, dù sao loại án lớn như thế này rất ít xuất hiện ở huyện Hán, một lát sau nghe được chuyên gia gỡ bom kia nhịn không được mắng lớn: "Cái đệch! Là hàng nhái! Giả!"
Mọi người như trút được gánh nặng, nhìn thấy chuyên gia gỡ bom cầm một thứ giống bom đi ra, đưa tay huơ huơ.
Kiều Thắng Nam chạy đi qua, rất nhanh đã làm rõ tình huống, quả bom này là hàng nhái, bên trong căn bản không có thuốc nổ, xem ra hôm nay chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.
Trương Hợp Hoan nghe nói không có việc gì cũng nhẹ nhàng thở ra từ đáy lòng, đầu tiên xác định mọi người đều không có nguy hiểm, sau đó cậu cũng không cần lãng phí 10.000 giá trị danh dự đi đổi đạo cụ thẻ gỡ bom kia.
Nhưng đối với cậu mà nói sự việc cũng không dễ dàng qua được như vậy, hai cảnh sát đi tới, vẻ mặt ác liệt điều tra Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan bị bọn họ thẩm vấn sắc bén mà dở khóc dở cười: "Tôi nói đồng chí cảnh sát, các anh sẽ không hoài nghi tôi cố ý gắn quả bom giả ở trong xe, sau đó chế tạo tình huống khẩn cấp đó chứ? Tôi phải nhàm chán đến cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện này?"
Cậu vừa nói vừa nhìn Kiều Thắng Nam ở xa xa, muốn cô hỗ trợ giải vây, nhưng Kiều Thắng Nam đang trao đổi tình huống cùng lần tổng chỉ huy hành động này, tuy có liếc mắt nhìn Trương Hợp Hoan một cái, nhưng cũng không có đi qua chỗ cậu.
Trương Hợp Hoan mang tiền căn hậu quả thuật lại cho cảnh sát một lần, cảnh sát còn muốn cậu cung cấp phương thức liên hệ với Sở Thất Nguyệt, lúc này Kiều Thắng Nam cũng đã đi tới, ý bảo chuyện sau đó giao cho cô.
Cảnh báo nguy hiểm đã giải trừ, cảnh sát tự nhiên không cần phải tiếp tục lưu lại nữa.
Trương Hợp Hoan bởi vì sự kiện này cũng có chút mặt xám mày tro, xin lỗi với Kiều Thắng Nam: "Thật xấu hổ, là tôi chuyện bé xé ra to."
Kiều Thắng Nam lắc lắc đầu nói: "Tôi lại không cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, vô luận bom là thật hay là giả, dù sao cũng đã bị người để ở trong xe, có thể kết luận có người muốn đe dọa chủ xe, khả năng hắn chuẩn bị gọi điện thoại tiến hành uy hiếp, nhưng mà ở trước khi hắn hành động đã bị anh phát hiện."
Cô tạm dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Trương Hợp Hoan nói: "Tôi có chuyện không rõ, quả bom giả này giấu bí ẩn như thế, anh làm sao phát hiện? Ở trước khi anh liên hệ với tôi có phải có người đã uy hiếp anh không?"
Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu, cậu thật đúng là không thể giải thích, cũng không thể nói cho Kiều Thắng Nam, hệ thống tặng cho tôi cái thẻ gỡ bom, cho nên tôi suy luận dựa theo logic, suy đoán ngược ra trong xe hẳn là có bom.
Kiều Thắng Nam nói: "Trương Hợp Hoan, anh nếu không nói thật với tôi, vậy anh phải đi cục cảnh sát phối hợp điều tra, đồng chí khác hỏi anh chỉ sợ sẽ không khách khí giống như tôi."
Trương Hợp Hoan nói: "Cô tin tưởng giác quan thứ sáu không?"
Kiều Thắng Nam lắc lắc đầu: "Không tin."
"Trên đời này có rất nhiều hiện tượng kỳ quái cô không thể lý giải nhưng cũng không có nghĩa không tồn tại."
Kiều Thắng Nam nói: "Bớt nói nhảm với tôi, đưa tôi đi gặp chủ xe."
Điện thoại di động của Trương Hợp Hoan lại reo lên, điện thoại của Sở Thất Nguyệt, Trương Hợp Hoan cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị bắt máy, thình lình Kiều Thắng Nam đưa tay đoạt lấy, cái này hoàn toàn ra ngoài du tính của cậu: "A…"
"Có chuyện gì vậy? Anh lấy xe sao lâu như vậy?" Sở Thất Nguyệt chờ không kiên nhẫn.
"Cô khỏe, tôi là Kiều Thắng Nam đại đội hình cảnh thành phố Bằng Thành, cô là xe chủ sao?"
Trương Hợp Hoan không thể không đưa Kiều Thắng Nam đi gặp Sở Thất Nguyệt, dựa theo cách nói của Kiều Thắng Nam, cậu nếu không phối hợp thì sẽ gọi cả hai người đến cục cảnh sát điều tra.
Kiều Thắng Nam vừa vào cửa đã lấy ánh mắt hình cảnh chuyên nghiệp đánh giá Sở Thất Nguyệt, Trương Hợp Hoan thuận tiện mang theo vali hành lý của Sở Thất Nguyệt, giới thiệu với cô: "Vị này là Kiều cảnh quan."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất