Đại Vận Thông Thiên

Chương 147: Dì khỏe

Chương 147: Dì khỏe


"Em còn thật có chút được yêu mà sợ nha, hai ngày trước viết cho em một khúc "Thiên thiên khuyết ca", lúc này lại viết cho em khúc "Thất Nguyệt", Trương Hợp Hoan anh có tài như vậy sao không đi làm nhạc sĩ?"
"Anh có cái tật xấu, phải nhìn thấy người yêu thích mới có thể viết ra nhạc, đối mặt người khác anh sẽ đánh mất năng lực nọ, không bằng đêm nay em đi chỗ của anh ngủ một đêm, anh lại viết một danh khúc kinh điển tặng cho em, "Hôn lễ tiến hành khúc" được không?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Anh cũng thật đa dạng mà, em biết anh là tên lừa gạt, nghĩ em không biết lộ số này à?"
"Nếu một người chịu bỏ ra tâm tư lộ số lớn như vậy với em thì chứng minh hắn là thật yêu em, gặp được người như vậy hay là bỏ qua đề kháng đi."
Sở Thất Nguyệt cười nói: "Cảm ơn yêu thật của anh, nhưng em cảm thấy, chúng ta hiện tại rất tốt, em là cốt con nhím, đi thân cận quá cẩn thận đâm trúng anh."
"Có một loại người trời sinh thích bị ngược, nếu không em đâm anh hai cái thử xem." Trương Hợp Hoan đưa tay muốn ôm lấy Sở Thất Nguyệt, lại bị cô linh hoạt né tránh.
Sở Thất Nguyệt nói: "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, anh không tục tằng như vậy chứ."
"Anh nhìn ra được, em cũng thích anh."
"Ôi, đủ tự kỷ mà!"
"Ăn mạc xinh đẹp như vậy có phải muốn tuyên thệ chủ quyền ở trước mặt các đồng nghiệp của anh hay không."
Sở Thất Nguyệt mặt có chút nóng lên: "Em cũng không có ý đó, ăn mặc là cho tôn trọng tối thiểu, xem ra anh không cần." Cô bước nhanh đi về phía trước.
Trương Hợp Hoan theo sau: "Thời gian còn sớm, cảnh đẹp ngày tốt như thế, hai ta có phải nên trước hoa dưới trăng mà nói chuyện một phen không?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Anh vừa nói em cũng nghĩ tới, thật ra thực sự muốn nói với anh, lần trước nói chuyện đầu tư trại nuôi heo, em làm điều tra nghiên cứu thị trường, phát hiện có thể làm, bất quá em chỉ có thể phụ trách đầu tư."
"Đầu tư là đủ rồi, để cô nương da mỏng thịt mềm như em mỗi ngày dọn dẹp chuồng heo, anh cũng không đành!"
"Thời điểm nói chuyện hợp tác cùng Trương Phú Quý, anh có thể đi cùng em một chuyến hay không? Em cũng không có gì để nói với ông ta."
"Không thành vấn đề! Đi đâu cũng được, anh phục vụ cho em toàn phương vị."
Sở Thất Nguyệt tự động loại bỏ: "Còn nữa, trại nuôi heo của ông ta đối với em mà nói quy mô vẫn quá nhỏ, nếu đã làm thì phải làm cho quy mô kiêu ngạo, em muốn thu mua thêm mấy trại heo, lấy phương thức đầu tư hợp tác, anh ở huyện Hán nhân mạch rộng, chuyện này anh hỗ trợ cho em."
Trương Hợp Hoan liên tục gật đầu, chuyện của Sở Thất Nguyệt cậu đương nhiên để bụng, hỏi quan hệ hiện tại của Sở Thất Nguyệt cùng tập đoàn Hoa Phương, từ chức có thuận lợi không.
Sở Thất Nguyệt nói cho cậu cuối tuần sẽ mời họp ban giám đốc nhà máy sản xuất dược phẩm ở huyện Hán, cô tính ở sẽ từ đi chức chủ tịch. Cô ý thức được Trương Hợp Hoan đáy lòng vẫn thực quan tâm mình, lo lắng cô tiếp tục đảm nhiệm chủ tịch Hoa Phương, an toàn sinh mệnh sẽ bị uy hiếp.
Sở Thất Nguyệt bảo Trương Hợp Hoan không cần mẫn cảm như vậy, hiện tại cảnh sát đã đến Hoa Phương điều tra, cho dù thực có người muốn bất lợi đối với cô cũng không dám làm gì vào lúc này.
Thật ra Sở Thất Nguyệt còn chuyên môn thuê thám tử tư, điều tra một loạt sự kiện phát sinh gần nhất, trong xương cốt của cô vẫn cực kỳ quật cường, cho dù đi, cũng phải đem đào ra hắc thủ phía sau màn, không thể cứ bỏ đi như vậy.
Trương Hợp Hoan đưa Sở Thất Nguyệt đến Vạn Hào, Sở Thất Nguyệt dừng lại ở trước cửa, cười nói: "Anh trở về đi, đêm nay thực vui vẻ."
"Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi phòng vip uống gì chút."
Thật ra Trương Hợp Hoan muốn đi phòng Sở Thất Nguyệt uống chút, nhưng người ta không mời, cũng thể không biết xấu hổ mà trắng ra đề xuất, Trương đại công tử ít nhiều cũng cần chút thể diện.
Sở Thất Nguyệt nói: "Không uống, em mệt rồi, ngày khác đi." Nói với hắn đều cần cẩn thận trước sau, vạn nhất nói đổi ngày, lại bị hắn chiếm tiện nghi.
Trương Hợp Hoan gật gật đầu: "Được rồi! Ngủ sớm chút, mộng đẹp!"
Sở Thất Nguyệt huy huy nắm tay trắng nõn với cậu, lúc này nghe thấy một thanh âm vui mừng: "Thầy, là ngài à!"
Sở Thất Nguyệt nhìn thoáng qua, lại là nghệ sĩ dương cầm mặc váy đỏ kia, vẻ mặt cười quyến rũ đi về phía Trương Hợp Hoan, Trương Hợp Hoan xuất phát từ lễ phép cười cười với nghệ sĩ dương cầm: "Cô khỏe."
Sở Thất Nguyệt nói: "Tôi đi trước, mọi người cứ nói chuyện!" Xoay người đối diện với nghệ sĩ dương cầm, mỉm cười nói: "Dì khỏe!"
Nụ cười quyến rũ của nghệ sĩ dương cầm nhất thời đọng lại ở trên mặt, cô ta gọi mình là cái gì? Dựa vào cái gì gọi mình là dì? Người ta mới 27 tuổi mà.
Trương Hợp Hoan nghe rõ ràng, cố nín cười, Sở Thất Nguyệt ghen rồi, nha đầu này cũng thật biết cà khịa, quanh co lòng vòng mắng người ta già.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất