Chương 153: Rừng Na Uy (1)
Bởi vì Trương Hợp Nguyệt thứ bảy học bù, cho nên trong nhà chỉ có ba người họ ăn cơm.
Liễu Vân Tư chưng cua, lại xào bốn món, còn đặc biệt làm mì thủ công, Liễu Vân Tư ở nhà làm đồ ăn cực kỳ ngon, Kiều Thắng Nam đã thật lâu chưa ăn đồ ăn nhà ngon như vậy, khen không dứt miệng đối với tay nghề nấu ăn của Liễu Vân Tư.
Liễu Vân Tư nói: "Nếu thích đồ ăn dì làm, về sau cháu thường xuyên đến đây, thích ăn cái gì nói trước một tiếng, dì làm cho cháu."
Kiều Thắng Nam gật gật đầu, đương nhiên là ngại ở tình cảm, cô cùng Trương Hợp Hoan nhiều nhất chỉ là bạn bè bình thường, sao có thể không biết xấu hổ cả ngày đến nhà hắn ăn cơm.
Liễu Vân Tư nhìn nhìn thời gian, bà phải đi trước, mỗi ngày đều sẽ đi chỗ con gái lớn hỗ trợ, Kiều Thắng Nam đứng dậy tiễn, Liễu Vân Tư nói không cần, bảo hai người họ ăn xong để chén đũa ở nơi đó là được, chờ bà trở về dọn sau.
Liễu Vân Tư đi rồi, Kiều Thắng Nam thoải mái hơn nhiều, Trương Hợp Hoan giúp cô bóc cua, mặt hàng này thủ pháp không tệ, nhắm chừng quá khứ đã lấy lòng không ít con gái.
Kiều Thắng Nam nói: "Trước đây thường xuyên lột cua cho gái phải không?"
Trương Hợp Hoan cười nói: "Cô xem như là đầu tiên, quá khứ đều là họ tranh nhau lột cho tôi, gạch cua thịt cua đều đưa tận miệng, tôi còn phải chọn lựa mới được, tay hơi thô một chút tôi cũng không chịu."
Kiều Thắng Nam nói: "Cứ thổi đi!"
Trương Hợp Hoan thật là không thổi, cậu cũng lười giải thích.
"Mẹ anh làm đồ ăn rất ngon."
Trương Hợp Hoan nói: "Cô đang ám chỉ cái gì vậy?"
"Đừng hiểu lầm, tôi là thực sự cầu thị đánh giá một chút, a, Trương Hợp Hoan, nhà anh có radio không?"
"Nói lời thừa, tôi làm người dẫn chương trình hot như vậy sao có thể thiếu thứ đó?"
Trương Hợp Hoan biết ý của cô, đứng dậy lấy radio lại đây, mở ra kênh văn nghệ.
Kiều Thắng Nam nói: "Tôi cũng không nói sẽ nghe tiết mục của anh."
Trương Hợp Hoan nói: "Hay là tôi trực tiếp hiện trường cho cô."
Kiều Thắng Nam cười nói: "Cái này là anh nói đó."
Trương Hợp Hoan phát hiện Kiều Thắng Nam cười lên cũng có chút quyến rũ, hai mắt cong cong rất dễ thương.
Kiều Thắng Nam nhìn thấy ánh mắt thằng nhãi này cảm thấy có chút không đúng, liền cúi đầu ăn mì. Thanh âm Trương Hợp Hoan truyền ra từ trong radio, hôm nay là ngày Trương Đông Thăng giết người.
Trong radio Từ Tĩnh đã chết, có thể nói cái chết của cô ta là chuyện trong dự kiến của mọi người, nhưng câu nói cuối cùng mà Trương Hợp Hoan lưu lại ở lần phát thanh này, Từ Tĩnh chết chỉ là một cái bắt đầu, dẫn phát một vòng thảo luận nhiệt liệt mới, chết kế tiếp sẽ là ai?
Kiều Thắng Nam một bên nghe radio một bên thu dọn chén đũa, mang chén đũa đi rửa, Trương Hợp Hoan ngâm trà hoa lài, ngồi ở dưới tàng hòe chờ cô, ấn tượng đối với Kiều Thắng Nam cũng có đổi mới.
Phát hiện người đi xe hàng hiệu cũng không nhất định đều là nuông chiều từ bé, Kiều Thắng Nam không phải, Sở Thất Nguyệt cũng không phải, thậm chí ngay cả hắn cũng không phải.
Hiện tại đứa nhỏ nhà có tiền lại hiểu chuyện cũng không phải số ít, đứa nhỏ nhà người thường được nuông chiều từ bé không làm việc gì lại càng nhiều, cái này có quan hệ rất lớn đến nhận thức của cha mẹ, có thể nói là một niên đại dị dạng.
Kiều Thắng Nam uống ngụm trà hoa lài, một bên thưởng thức hương trà lài một bên hồi tưởng tình tiết vừa rồi, cô có chút không thoải mái, nhìn Trương Hợp Hoan: "Câu chuyện này của anh có chút hắc ám, tôi sao cảm giác Chu Triêu Dương có khả năng sẽ đen hóa?"
Trương Hợp Hoan nói: "Câu chuyện mà thôi, cô ngàn vạn không cần xâm nhập hiện thực."
"Anh quá khứ cũng không làm qua công tác gì, cũng không có học tâm lý tội phạm, sao có thể nghiền ngẫm thế giới nội tâm của một tội phạm thấu triệt như vậy?"
"Cô lại điều tra tôi."
Kiều Thắng Nam nói: "Tôi mới lười điều tra anh, tôi là cảm thấy hứng thú đối với câu chuyện này." Ý ở ngoài lời chính là tôi không có hứng thú đối với Trương Hợp Hoan anh.
Trương Hợp Hoan nói: "Nhân tính đều là phức tạp, trong lòng mỗi người đều có một góc bí ẩn."
Kiều Thắng Nam tỏ vẻ đồng ý đối với những lời này của Trương Hợp Hoan, tuy cô là hình cảnh, cả ngày đối mặt đều là phần tử phạm tội, nhưng cô vẫn tin tưởng bản tính con người là thiện lương.
Câu chuyện của Trương Hợp Hoan làm cho cô cảm giác được bóng tối, hơn nữa cô mơ hồ đoán được kế tiếp khả năng sẽ phát sinh ra cái gì, ở chỗ sâu trong lòng của cô có một loại cảm xúc kháng cự loại chuyện này phát sinh, nhưng lại chờ mong sớm ngày vạch trần đáp án.
Kiều Thắng Nam nói: "Góc bí ẩn không nhất định là góc tối, vì sao anh chỉ nhìn thấy một mặt đáng ghê tởm của nhân tính?"
"Chúng ta đổi cái cách nói đi, mỗi người đều có một khu rừng của riêng mình, có lẽ chúng ta chưa bao giờ đi qua, nhưng nó đã ở đó và sẽ luôn ở đó. Người cần lạc sẽ lạc, người cần gặp lại ắt sẽ gặp lại, cho dù là người là cô yêu thương nhất, trong lòng đều có một mảng rừng rậm mà cô không thể tới."