Đại Vận Thông Thiên

Chương 192: Chủ đề về chó (2)

Chương 192: Chủ đề về chó (2)


Thời điểm cảnh sát giao thông đuổi tới xe phía sau đã xếp thành một hàng dài, kỳ quái là hôm nay cũng không có mấy người nhấn còi, lái xe tố chất đều rất cao, càng kỳ quái là, hầu như trong mỗi xe đều truyền đến tiếng phát thanh của kênh giao thông, lúc này đúng là thời gian trực tiếp "Dọc theo đường đi có bạn".
Cảnh sát giao thông cưỡi xe máy một đường tới đây, lại có thể nghe thấy radio một cách đầy đủ, không chậm trễ chút nào.
Trong radio Lâm Tiểu Phượng nói: "Cho nên nói hiện tại đều đề xướng nuôi chó văn minh, tôi là không thể chấp nhận được việc không buộc dây cho chó, mặc cho sủng vật đại tiểu tiện lung tung, tạo thành bao nhiêu phiền toái cho xã hội, đúng rồi, Hợp Hoan, cậu có nuôi chó không?" Đề tài triển khai từ vận cứt chó vừa rồi của Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan nói: "Muốn nói chuyện nuôi chó này, tôi với chó có chút bát tự không hợp."
Lâm Tiểu Phượng cười lên: "Khẳng định không hợp, cũng không phải một giống loài mà, cậu nói thử xem, cậu bát tự không hợp với chó như thế nào?"
Trương Hợp Hoan nói: "Chuyện này ngược dòng đến lúc tôi học tiểu học, tôi trước đây đặc biệt thích xem phim võ hiệp, trong đó thường có thần công điểm huyệt chị biết không?"
Lâm Tiểu Phượng gật gật đầu: "Biết, đặc biệt thần kỳ."
"Tôi thấy đại hiệp trong đó điểm huyệt đặc biệt ngầu, chỗ nào xuất huyết, điểm vài cái ở phụ cận, lập tức cầm máu ngưng đau, tôi thật muốn luyện, có một lần nhìn thấy chó nhà hàng bị thương, nằm úp sấp ở trên đất, trên người xuất huyết ào ào, tôi thiện lương, hảo tâm, xem nhiều phim võ hiệp như vậy, chưa ăn qua thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy mà, vì thế tôi đi qua điểm vài cái ở chỗ nó xuất huyết, hắc! Thật đúng là linh, con chó nọ liền đứng lên."
Lâm Tiểu Phượng hoàn toàn bị mặt hàng này kéo vào tiết tấu: "Thần vậy, nó khỏi à?"
"Con chó nọ chẳng những đứng lên, còn đuổi theo tôi ba con phố, cuối cùng tôi mới hiểu được, đó là một con chó mẹ."
Lâm Tiểu Phượng mặt xấu hổ đến đỏ bừng, hồ đồ bị hắn kéo vào, hiện tại mới rõ ràng là chuyện gì.
Cảnh sát giao thông đang xử lý tình huống, để cho hai nữ lái xe dời xe đi, bên cạnh truyền đến một trận cười to, làm cảnh sát giao thông bị dọa giật mình, xoay người nhìn lại, nhìn thấy hầu như mỗi lái xe bên trong xe đều mở to miệng mà cười, nhất là nam lái xe, một đám hưng phấn mặt mày hồng hào.
Lái xe béo cách anh ta gần nhất vẫn có chút mơ hồ, hỏi người bạn đi nhờ xe bên cạnh: "Có gì buồn cười? Tao sao nghe không hiểu gì cả? Chó mẹ thì sao?"
Người bạn bên cạnh cười đến ngửa tới ngửa lui, nước mắt chảy cả ra: "Mày còn không hiểu sao? Chó mẹ là đến tháng, Trương Hợp Hoan điểm huyệt chỗ đó của chó mẹ, cho mẹ không đuổi hắn mới là lạ."
Lái xe béo ngẩn ra một chút, bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới cười ha ha lên.
Cảnh sát giao thông cũng muốn cười, bất quá nhịn được thực vất vả, hai nữ lái xe kia cũng nghẹn giống anh ta, họ nghe cũng hiểu, bất quá hiện tại đang xử lý sự cố, không thể cười.
Cảnh sát giao thông bảo họ dời xe sang bên, rồi xử lý giao thông bị tắc nghẽn, trải qua anh ta chỉ huy xử lý, đoạn đường nam lộ giải phóng bị ùng tắc đã thông, xe bắt đầu chậm rãi đi tới.
Hai nữ lái xe đã đỗ tốt xe, cảnh sát giao thông đi qua hỏi ý kiến hai bên, là tính giải quyết riêng hay là đi lưu trình, thật ra anh ta đã xem qua tình huống tổn hại của xe, chỉ xước một chút, ngay cả lớp sơn lót cũng chưa lộ, dù sao nếu anh ta gặp loại chuyện này khẳng định sẽ giải quyết riêng chạy lấy người, bất quá phụ nữ thì có vẻ phiền toái.
Trong phòng trực tiếp đề tài về nuôi chó còn chưa chấm dứt, Lâm Tiểu Phượng ý thức được Trương Hợp Hoan đùa có chút hơi tục, nhanh dẫn dắt sang phương hướng khác: "Cho nên anh sẽ không nuôi chó."
Trương Hợp Hoan nói: "Hai năm trước có người bạn ra ngoài, gởi nuôi kim mao ở nhà của tôi vài ngày, nhưng nó không hiểu chuyện đã cắn mẹ của tôi, thật ra không nặng, tôi lúc ấy rất sợ hãi, mẹ tôi tính tình không tốt, tôi sợ bà giận dữ lôi chó ra mà làm thịt, đến lúc đó tôi cũng không biết ăn nói sao với bạn. Không nghĩ mẹ của tôi không những không tức giận, còn tắm cho con chó một lần, dùng là sữa tắm của tôi, tắm xong còn dùng máy sấy hong khô lông của nó nữa."
Lâm Tiểu Phượng nói: "Dì rất thích nó à."
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi cảm thấy buồn bực, mẹ tôi cho tới giờ đều là báo thù không qua đêm, sao lại đột nhiên yêu thương như vậy chứ, xem ra lần này cần lấy ơn báo oán, đang cân nhắc thì cao trào đã đến, mẹ tôi hé miệng hoa hoa lệ lệ cắn kim mao một phát, chợt nghe thấy con chó phát ra một tiếng kêu to thê thảm rồi chạy khỏi nhà tôi…"
Lâm Tiểu Phượng lại phì cười, tuy biết rõ không có khả năng, nhưng Trương Hợp Hoan miêu tả cảm giác hình ảnh quá mạnh mẽ, giống như chuyện này phát sinh ở trước mắt vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất