Chương 52: Có chút da mặt (1)
Hai người tới quán nướng Đại Hồng Bằng phụ cận khách sạn, nơi này cũng là một trong những quán nướng nổi danh nhất huyện Hán, thời gian vừa mới tám giờ, đúng vậy thời điểm làm ăn tốt nhất.
Bàn đều là dựng tạm, đương nhiên không nói tới hoàn cảnh tao nhã gì, nhưng cái nơi có được hơi khói lửa như vầy mới là cuộc sống chân thật nhất.
Sở Thất Nguyệt rõ ràng khuyết thiếu sinh hoạt như vậy, thật ra Trương Hợp Hoan cũng khuyết thiếu, nhưng sau khi cuộc đời quay lại, cậu đã nhanh chóng tiếp nhận hiện thực, cùng tích cực thử qua những chuyện quá khứ khinh thường này, cùng không nhất định là phải ăn gan ngống uống rượu vang Pháp thì mới có thể hưởng thụ cuộc đời, làm mấy lý bia tươi ăn vài xâu thịt cảm giác thật ra cũng đã nghiền.
Trương Hợp Hoan kêu một két bia, làm ra vẻ không cần đồ khui, rất quen thuộc dùng hai chiếc đũa mở nắp, thời điểm mở nắp phát ra một tiếng bốp, có cảm giác vui vẻ như mở rượu sâm banh.
Sở Thất Nguyệt biết cậu đang cố ý khoe khoang, bất quá không thừa nhận cũng không được là thằng nhãi này tư thế mở nắp cực kỳ tiêu sái.
Trương Hợp Hoan không nghĩ tới là phương thức mở nắp này chân chính lưu hành là cũng phải 6 năm sau, từ khi các loại video ngắn phát triển rộng rãi, thì kiểu mở nắp này mới lan truyền đi rất nhanh.
Trương Hợp Hoan chọn là xâu trắng, xâu nướng cũng có chú ý, Bằng Thành tương truyền là nơi khởi nguyên của đồ nướng, bởi vì đồ nướng địa phương thịnh hành, trong đó tự nhiên xuất hiện tiểu thương không hợp pháp vì kiếm lời đã làm đủ loại màu mè, người niết chuyện thì thích chọn xâu trắng, như vậy xâu thịt không cần chế biến trước, cũng không cần rắc gia vị lên trước như hạt tiêu hạt nêm các thứ, chỉ đơn thuần rắc muối ở trên xâu thịt, theo đuổi hương vị gốc của thực phẩm.
Xâu trắng chỉ có thể dùng thịt dê núi nhỏ bản địa là chính, thịt dê từ đất bên ngoài vào đều mang theo vị khác, rất khó nhái được.
Sở Thất Nguyệt cẩn thận dùng khăn tay mang đến lau cây xâu, lúc này mới bắt đầu xâu thịt, lần đầu tiên nếm thử loại xâu thịt trắng như thế này lại ăn rất ngon.
Trương Hợp Hoan nâng ly: "Cái này thật ra nên là cô mời."
"Dựa vào cái gì?"
"Cô đã quên, ngày đó hai ta đua xe cô đã thua tôi."
Sở Thất Nguyệt nâng ly bia không cụng ly với cậu một hơi uống cạn: "Miễn bàn chuyện đó, tôi đến giờ cũng không thể hiểu nổi, chiếc Zongshen 90 rách nát của anh làm sao có thể thắng được tôi? Anh đến cùng đã cải tiến cái gì?" Cô nhận định chiếc Zongshen của Trương Hợp Hoan khẳng định đã cải tiến.
"Đó là một bí mật, tôi trước mắt còn chưa thể nói cho cô."
"Vì sao?"
"Hai ta quan hệ còn chưa có thân mật đến mức đó."
Sở Thất Nguyệt cầm ly bia trùng trùng đập mạnh ở trên bàn: "Tôi không có hứng thú gì với bí mật của anh."
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi lại cảm thấy hứng thú đối với bí mật của cô." Hai mắt nhìn bộ ngực Sở Thất Nguyệt.
Sở Thất Nguyệt phát hiện hắn không có ý tốt: "Trương Hợp Hoan, anh tin tôi mang hai con mắt của anh xâu lên nướng không."
"Nếu có thể thông qua phương thức này để thấy rõ thế giới trong lòng của cô, tôi không ngại."
"Tôi để ý, da mặt của anh cũng thật dày!"
"Da mặt dày mới có thể ăn được thịt thiên nga."
Trương Hợp Hoan đưa cho cô hai xâu thịt trắng vừa nướng xong, có lòng nhắc nhở: "Cẩn thận cầm thấp xuống, đừng để phỏng tay."
Sở Thất Nguyệt nói: "Nhà nuôi heo kia vì sao một mực chắc chắn là anh đánh gãy chân ông ta?"
"Chuyện này nói đến rất dài."
"Nói nghe một chút." Sở Thất Nguyệt rất tò mò.
Trương Hợp Hoan mang chân tướng chuyện này đơn giản nói một lần.
"Anh thật sự là phóng viên?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu.
Sở Thất Nguyệt nói: "Tôi ghét nhất là phóng viên, phóng viên các anh người tốt không nhiều lắm, chỉ thích đổi trắng thay đen."
"Thành kiến, ngành nghề nào cũng có người tốt, cũng có người xấu."
"Anh khẳng định không phải người tốt!"
"Nếu tôi không phải người tốt cô ngày hôm qua uống nhiều gọi điện thoại cho tôi để làm gì?"
"Tôi nói tôi gọi sai số anh tin không?"
"Tin, cái chuyện duyên phận này nói không rõ cũng không rõ được, tôi lần đầu tiên thấy cô đã cảm thấy đặc biệt có duyên với cô."
Sở Thất Nguyệt không tin chút nào: "Lời này đã nói với bao nhiêu cô gái rồi?"
Trương Hợp Hoan cố gắng ngẫm nghĩ: "Cô khẳng định là người cuối cùng."
"Anh còn chưa chết sao có thể khẳng định như vậy."
"Tin nhất kiến chung tình không?"
"Tin, nhưng tôi gặp anh hai lần đều không có loại cảm giác này."
Trương Hợp Hoan cười lên: "Vậy gọi là cô đọc ngàn lần cũng không thấy chán, cô cũng không thấy được bản thân, người trong cuộc thì u mê, tôi có thể nhìn ra được, cô có cảm giác đối với tôi, chỉ là trong lòng cô tê cứng, đầu óc phản ứng có vẻ chậm."
"Anh thật đúng là có chút đặc biệt."
"Tôi không có nói sai chứ, cô lại cẩn thận tìm hiểu, sẽ phát hiện càng nhiều chỗ đặc biệt khác của tôi."