Chương 55: Anh tới đi (2)
Bởi vì tầm quan trọng của tiết mục này, hôm nay toàn bộ nhân viên chuyên mục tổ đều kiên trì trình diện, lão Lý biên tập phụ trách toàn bộ văn án, Trương Hợp Hoan chuyên môn đọc dò vài lần.
Trương Hợp Hoan hôm nay công tác cần làm duy nhất chính là tiếp đãi, hai vị khách quý đêm nay đã được hẹn đến trước 1 giờ, 8 giờ tối, cậu chờ ở trước tòa nhà, tới trước là viện trưởng bệnh viện nhân dân huyện Lương Quốc Đống, Trương Hợp Hoan mời ông ta đến phòng khách quý, từ đạo diễn cùng lão Tô trước cùng nhau câu thông đối đáp với Lương Quốc Đống.
Thời gian mắt thấy đã sắp 9 giờ tối, đại biểu tập đoàn Hoa Phương còn chưa đến, đạo diễn không khỏi có chút nóng nảy, liên tiếp gọi điện thoại vài lần thúc giục, cách chính thức trực tiếp chỉ còn nửa giờ.
Trương Hợp Hoan ở bên ngoài tòa lầu đã muốn đứng cả một giờ, trong lòng nói đại biểu tập đoàn Hoa Phương này cái giá đủ lớn, ngay tại thời điểm chờ không kiên nhẫn, nhìn thấy một chiếc Mercedes đời G mang biển số A tiến vào, Trương Hợp Hoan bằng trực giác cho rằng chiếc xe này chính là đại biểu tập đoàn Hoa Phương, cậu nhanh đi qua đón, không đợi cậu đi đến, đối phương đã nhá đèn xe một cái, làm cho Trương Hợp Hoan bị chiếu lóa mắt, kẻ có tiền thật đúng là không có lễ phép, thật ra chính cậu quá khứ cũng là dạng này.
Trương Hợp Hoan chớp chớp mắt, thời điểm đang thích ứng, trên xe đi xuống một vị cô gái mặt vest màu trắng, nhẹ giọng nói: "Anh sao lại ở trong này?"
Trương Hợp Hoan lúc này mới phân biệt ra đối phương lại có thể là Sở Thất Nguyệt, cậu lập tức ý thức được Sở Thất Nguyệt chính là đại biểu tập đoàn Hoa Phương, cười nói: "Mấy ngày nay tôi vẫn theo dõi cô mà."
Sở Thất Nguyệt đương nhiên biết cậu đang nói hưu nói vượn: "Cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh, kẻ rình mò!"
Trương Hợp Hoan lúc này mới nói rõ thân phận của mình hiện tại.
Sở Thất Nguyệt vốn tưởng rằng cậu còn công tác tại tòa soạn báo, không thể tưởng được mấy ngày không thấy đã đi ăn máng khác ở radio, thằng nhãi này thật sự là không an phận, mình quả nhiên không có nhìn lầm.
Hai người cũng không có thời gian nói chuyện phiếm, hiện tại cách phát sóng tiết mục còn 30 phút, Sở Thất Nguyệt còn phải câu thông cùng đạo diễn, làm quen lưu trình tiết mục tối nay.
Trương Hợp Hoan dân theo Sở Thất Nguyệt tới phòng nghỉ, nhìn thấy lão Tô đang đối đáp cùng viện trưởng bệnh viện nhân dân huyện H Lương Quốc Đống, Lương Quốc Đống nửa nằm ở trên sô pha, ngồi thật sự nhàn nhã thực quan phương, đạo diễn thì đi tới đi lui giống như con kiến ở trên chảo nóng ở bên cạnh.
Sở Thất Nguyệt vừa đến, Lương Quốc Đống cuống quít từ sô pha đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nghênh đón, chủ động đưa tay ra: "Sở tổng cô sao lại tự mình đến đây!"
Sở Thất Nguyệt không có ý bắt tay với ông ta, nói với đạo diễn: "Thật xấu hổ, tôi có việc nên tới chậm, hy vọng sẽ không trì hoãn phát thanh của các anh tối nay."
Lương Quốc Đống liên tục nói: "Nào có, nào có, kịp mà, kịp mà, lão Phương…"
Quay đầu nhìn lão Phương, đã thấy lão Phương nằm ở trên sô pha, tay phải ôm ngực sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau đớn, mấy người đều đi qua: "Lão Phương ông làm sao vậy?"
Lão Phương nói: "Bệnh cũ đau tim lại tái phát "
Lương Quốc Đống nhanh đi qua bảo mọi người tản ra, Trương Hợp Hoan đi tới ngăn kéo của lão Phương mang thuốc lại đây, lão Phương uống cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh, thở ra một hơi, tỏ vẻ mình vẫn có thể tiếp tục, Lương Quốc Đống không như vậy cho rằng, ông ta kiểm tra cho lão Phương một chút, lập tức gọi điện thoại bảo người bệnh viện tới, nhịp tim của lão Phương quá chậm, nếu tiếp tục kiên trì công tác rất có khả năng có bệnh tình tiến một bước tăng thêm phiêu lưu, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện.
Sở Thất Nguyệt nói: "Nếu như vậy tiết mục đêm nay tạm thời hủy bỏ, vẫn là thân thể quan trọng hơn."
Đạo diễn vẻ mặt cầu xin nói: "Khó mà làm được, tiết mục đã báo ra ngoài, hơn nữa trực tiếp với bệnh viện là chuyên mục có ảnh hưởng của chúng tôi tối nay, nếu đột nhiên dừng phát sóng chính là một lần sự cố nghiêm trọng, dân chúng sẽ không đáp ứng, lãnh đạo chúng tôi cũng sẽ không đáp ứng." Ông ta chuyển hướng thành viên khác của tổ chuyên mục nói: "Các anh chọn một người thay thế, lão Lý!"
Lão Lý nhanh lắc đầu: "Tôi không được, tôi đã viết mấy chục năm, nói cũng nói không thuận." Mấy người khác cũng đều lắc đầu, đây đều là lão viên công tứ bình bát ổn, trên cơ bản đều sắp về hưu, không cầu công lao, để bọn họ lăn lộn qua ngày thì được, để bọn họ ở thời khắc mấu chốt lấp lỗ châu mai, bọn họ là không làm được.
"Trương Hợp Hoan, không bằng anh tới đi!" Nói chuyện lại có thể là Sở Thất Nguyệt.
Mọi người đều ngẩn ra, không nghĩ tới Sở Thất Nguyệt lại có thể biết Trương Hợp Hoan.
Thật ra cho dù Sở Thất Nguyệt không nói, Trương Hợp Hoan cũng tính tự đề cử mình, đó là một cơ hội tốt, cơ hội trực tiếp đối mặt với cả triệu người, bỏ qua mới là kẻ ngốc, Trương Hợp Hoan nói: "Được rồi!"
Đạo diễn cùng mấy người khác của tổ chuyên mục đều có chút mộng, hai người các anh chị một hỏi một đáp đã có thể quyết định? Hỏi qua chúng tôi chưa?