Chương 94: Thổ lộ nhà quê (1)
“Trương Hợp Hoan em yêu anh, tiết mục của anh đã trị được chứng mất ngủ của em, hiện tại tiết mục bị dừng, chứng mất ngủ của em lại tái phát, hơn nữa càng lợi hại, Trương Hợp Hoan em yêu anh, vì anh mà em đã chia tay bạn trai.”
Trương Hợp Hoan nhìn thấy có người thổ lộ với mình, nhịn không được mở ra avatar của đối phương, bị dọa giật mình, là đại hán mày rậm mắt to mặt vuông để râu quai nón, muốn trả lại một câu đcmm, nhưng gõ xong cũng không gởi đi, hình tượng, một người dẫn chương trình thành công phải bắt đầu từ việc tạo hình tượng.
Cuối cùng thì vẫn phát những lời này ra ngoài, dù sao mắng chửi người không phải Trương Hợp Hoan, là chó liếm Trương Hợp Hoan.
Room Bằng Thành có một bài gim, về tiết mục hoàn toàn bị dừng sóng, bởi vì trên mạng oán khí quá lớn, cho nên nhiều bài đăng về tiết mục đều bị khóa, cự tuyệt bình luận cùng loại.
Vạn hạnh là giá trị danh dự của cậu không hạ mà thăng, trước mắt giá trị danh dự đã một lần nữa tích lũy đến 100.000.
Lâm Tiểu Phượng sau khi nhận thủ tục được mười ngày, cuối cùng đã báo tin, tất cả thủ tục đều đã xong, Trương Hợp Hoan ngày 1 tháng sau có thể đi đài phát thanh thành phố báo danh đi làm.
Tính toán ngày, hiện tại mới là giữa tháng tám, cậu có đủ thời gian xử lý một chút chuyện ở huyện Hán.
Đầu tiên là trả lại phòng ở, trả phòng trước hạn là phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, sau đó phải đi thăm nhà Khổng đài trưởng, tuy tiếp xúc cùng Khổng đài trưởng không nhiều, nhưng người ta giúp mình không ít ở trên công tác, uống nước nhớ nguồn, Trương Hợp Hoan mua hai chai Mao đài, một túi hoa quả đi nhà Khổng đài trưởng, lấy tình huống kinh tế của cậu hiện tại thì lễ vật này đã đủ long trọng.
Thời điểm đến dưới nhà Khổng đài trưởng gọi điện thoại trước, Khổng đài trưởng vừa vặn ở nhà, bảo cậu đi lên.
Trong nhà Khổng đài trưởng chỉ có hai vợ chồng già, ba đứa nhỏ sau khi tốt nghiệp đại học đều ở lại Bằng Thành, Khổng đài trưởng sau khi về hưu cũng tính di cư Bằng Thành, nhìn thấy Trương Hợp Hoan mang theo lễ vật tiến vào, Khổng đài trưởng lập tức nghiêm mặt: "Tiểu Trương, cậu làm cái gì vậy?"
"Khổng đài trưởng, ngài đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý gì, địa chỉ của ngài là chị Anh nói cho tôi biết, là chị bảo tôi thay chị ấy đến thăm mọi người."
Khổng đài trưởng nói: "Hoa quả tôi lưu lại, rượu cậu cầm lại đi, tôi cả đời thanh liêm, chưa từng nhận lễ vật của người khác, cậu nếu kiên trì để lại, tin quay đầu tôi sẽ gác lại chuyện cậu điều tạm hay không?"
Trương Hợp Hoan đành phải đáp ứng giữ lại.
"Nếu đã đến đây, thì cùng tôi ăn một bữa cơm đi." Khổng đài trưởng bảo vợ làm vài món ăn, từ trong tủ rượu lấy ra một chai Mao đài.
Trương Hợp Hoan liếc liếc mắt nhìn tủ rượu của ông ta một cái, phát hiện bên trong không phải Mao đài thì chính là Ngũ lương, khó trách người ta không thu, thì ra là trong nhà không thiếu cái này.
Khổng đài trưởng giải thích: "Rượu này đều là ba đứa nhỏ của tôi đưa tới, chúng nó đều ở Bằng Thành, bình thường rất ít đến, ngày lễ ngày tết trở về chính là tặng rượu, biết tôi bình thường thích uống mấy ngụm."
Xem ra con của Khổng đài trưởng đều lăn lộn không tệ.
Vợ của Khổng đài trưởng gọi là Khương Hồng Anh, là chủ nhiệm hộ lý bệnh viện nhân dân huyện đã về hưu, Trương Hợp Hoan gọi bà là dì Khương, rất nhanh đã làm ra vài món ăn.
Thời điểm chuẩn bị vào chỗ, Trương Hợp Hoan nhận được điện thoại của Sở Thất Nguyệt, nhìn thấy số điện thoại, Trương Hợp Hoan có chút kích động nhỏ, không có lập tức bắt máy, chờ tiếng chuông lần thứ hai vang lên, Khổng đài trưởng nhịn không được hỏi: "Sao không bắt điện thoại?"
Trương Hợp Hoan thực không biết xấu hổ cười cười nói: "Là bạn gái tôi, trêu cô ấy thôi." Trương Hợp Hoan cao thủ tình trường am hiểu sâu đạo nam nữ ở chung, bạn nếu lập tức bắt điện thoại, con gái sẽ phân tích tâm lý của bạn, cho rằng vẫn luôn chờ cuộc điện thoại này, cho rằng bạn đang rất chờ mong, mà anh càng chờ mong như vậy, tôi càng không làm như vậy, tôi khiến cho anh cảm thấy tôi không để ý gì tới anh.
Lần này mới bắt điện thoại, phương diện này hỏa hầu cậu vẫn canh vừa đúng, bắt điện thoại còn rất làm màu nói một câu: "Alo! Ai vậy?"
Sở Thất Nguyệt nói: "Làm bộ nữa, anh cũng làm bộ vừa thôi." Trong lòng nói số điện thoại của tôi anh không biết sao? Cô gái xinh đẹp bình thường đều có cảm giác vượt trội hơn người, bất quá Trương Hợp Hoan lâu như vậy mới bắt điện thoại làm cho cô cũng không quá xác định.
"Ô, cũng chịu mở máy à, tôi còn tưởng cô bốc hơi khỏi nhân gian rồi."
"Ở đâu vậy? Toi muốn nói chuyện với anh."
Trương Hợp Hoan nói: "Tôi có chút việc, nếu không hai ta hẹn tối nay."
"Không được, tôi còn chưa ăn cơm nữa." Sở Thất Nguyệt thanh âm có chút ấm ức, cũng có chút buồn bực, lâu như vậy mới trở về, còn là mình chủ động hẹn hắn, bày ra cái giá gớm ghiếc gì vậy.