Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 287: Những Bài Học Từ Quá Khứ, Ai Có Thể Bác Bỏ Được? (2)

Vào thời điểm đó Đại Tê mạnh hơn nước Tây Vân, nhưng đất nước vẫn bị suy yếu bởi vì nước Tây Vân phát động chiến tranh liên miên, cộng với thiên tai nhân họa, triều đình loạn lạc, quan lại tham nhũng tràn lan, nhân dân cơ cực, cuối cùng quốc gia diệt vong.

Kết cục của triều đại trước Đại Tề là như vậy, làm sao để Vương Triều Đại Chu có thể thoát khỏi kết cục như vậy đây?

"Ai cũng nói cùng tắc biến, biến tắc thông." Chu Bình Đế thấy mọi người đang trâm tư không nói gì, sau đó tiếp tục bài tỏ ý kiến của hắn ta: "Hiện tại đã đến lúc thay đổi rồi, các vị ái khanh có ý kiến gì không?”

Chu đại nhân hộ bộ thượng thư đứng lên, khom người hành lễ với Chu Bình Đế, suy nghĩ một chút rồi nói: "Người xưa có câu hiếu chiến tất vong, nghĩa là chiến tranh quá nhiều, nên quốc lực tiêu hao nghiêm trọng. Một khi có thiên tai nhân họa, triều đình sẽ không kịp thời cứu trợ, và sẽ có rối loạn không yên. Bằng cách này, cần phải giảm đi sự tiêu hao của chiến tranh, đánh ít trận, và sẽ là cách trực tiếp và hiệu quả nhất."

Khi Chu Bình Đế nghe được những lời nói của Chu đại nhân, gật đầu: “Tăng thu nhập và giảm chỉ tiếu, bây giờ hiệu quả của việc tăng thu nhập vẫn chưa xuất hiện, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ khía cạnh giảm chỉ tiêu này. Giảm bớt số lần chiến tranh, quả thật là có thể giảm bớt tiêu hao của chiến tranh."

"Nhưng cơ bản bây giờ là nước Tây Vân đang xâm chiếm biên giới, g.i.ế.c chóc cướp bóc ở trên nước Đại Chu của trẫm, cũng không phải vì Đại Chu của trẫm muốn gây chiến, mà là đang ứng chiến một cách bị động. Hiện tại có một vấn đề, làm sao để nước tây Vân có thể giảm bớt số lần phát động chiến tranh đây? Làm sao để nước Tây Vân không dám phát động chiến tranh nữa?"

Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư đứng lên: "Bẩm bệ hạ, Đại Chu của chúng ta là nước lễ nghi chi bang, là kẻ đứng đầu thiên hạ. Nhất định phải dùng nhân nghĩa đạo đức, để cảm hóa những người man rợ này, quốc gia man rợ này."

Khi Chu Bình Đế nghe những lời nói của Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư, thì hắn ta nhướng mày: "Nha môn Lý Phiên viện trực thuộc của lễ bộ là nơi giao lưu nhiều nhất với nước Tây Vân thậm chí là với các nước láng giêng. Cho đến nay ngươi luôn dùng chủ trương lễ nghi nhân nghĩa chỉ đạo, để đối xử với các nước láng giềng,"

"Chuyện của triều đại trước, trẫm sẽ không nói nữa, Sùng đại nhân lễ bộ, từ tâng dưới lên đến vị trí thượng thư, tổng cộng mất hai mươi sáu năm. Trong khoảng thời gian này nước Tây Vân đã phát động tổng cộng năm cuộc chiến tranh đối với Đại Chu, hơn nữa chu kỳ xé bỏ hiệp ước càng ngày lúc ngắn hơn." "Trãm muốn hỏi ngươi một chút, nếu dùng lễ nghi đãi chi của Thiên Triều Thượng Quốc, vậy thì tại sao lại không có giảm đi số lần phát động chiến tranh của nước Tây Vân nhỉ? Vì sao năm lần chiến tranh gân đây của Đại Chu, lương thực với quân lương tiêu hao càng lúc càng lớn nhỉ?"

Chu Bình Đế lạnh lùng nhìn Sùng đại nhân đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi thật sự rất bất tài, bằng không thì làm sao có thể ở trong cuộc chiến với nước Tây Vân, thì càng ngày càng yếu nhỉ? Rõ ràng là chúng ta đã chiến thắng, mà tại sao Đại Chu của trẫm lại thua thiệt nhiều hơn nước Tây Vân cơ? Vì cái gọi là thể diện, mà các ngươi lại đem mồ hôi nước mắt của nhân dân Đại Chu của trẫm, ban thưởng cho những kẻ vô liêm sỉ đã đốt g.i.ế.c cướp bọc và bội ước ở nước Tây Vân!"

Trái tim của Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư đập bịch bịch khi nghe những lời này, ngay lập tức quỳ xuống đất: "Bệ hạ tha tội, đều là do ty chức bất tài!"

Nói xong những lời này, sắc mặt của Chu Bình Đế âm u.

Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư nghe thấy những lời quở trách to lớn của bệ hạ, sợ hãi run câm cập, buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại: "Bệ hạ, vi thân chỉ giải quyết nó theo thông lệ, vì những vị vi thần ở trước đây, cũng được giải quyết theo cách này."Chương 615: Những Bài Học Từ Quá Khứ, Ai Có Thể Bác Bỏ Được? (3)

Chương 615: Những Bài Học Từ Quá Khứ, Ai Có Thể Bác Bỏ Được? (3)

Khi nghe những lời này Chu Bình Đế bị chọc giận đến mức cười phá lên: "Nếu như mọi thứ đều làm theo thông lệ, vậy thì tại sao lại thăng chức cho một tên quan chức tâm thường như ngươi? Cầm bổng lộc của Đại Chu, nhưng những gì ngươi làm lại là củng cố nước Tây Vân. Ngươi là thần tử của Đại Chu của trẫm, hay là thần tử của nước Tây Vân đây hả?"

Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư càng sợ hãi hơn, nếu ông ta không làm tốt theo thông lệ, thì kết quả xấu nhất là ông ta sẽ bị cách chức hoặc giáng chức.

Nhưng rõ ràng câu nói sau của Chu bình Đế là đang nghi ngờ ông ta có liên hệ với nước Tây Vân, tức là đang nghi ngờ ông ta thông đồng với địch!

Thông đồng với địch phản quốc, tội càng nặng hơn, tất cả mọi người trong nhà đều bị xử tử.

Sùng đại nhân nhanh chóng kêu oan: "Bệ hạ, oan uổng cho vi thần quái! Vi thần đối với Đại Chu, đối với bệ hạ là một lòng trung thành, tuyệt đối không có hai lòng. Vi thân thê với trời, nếu vi thần phản bội Đại Chu, phản bội bệ hạ, thì vi thần sẽ c.h.ế.t không được tử tết"

Chu Bình Đế lạnh lùng trả lời: "Nếu mọi người đều chứng minh bản thân mình bằng lời thề, thì luật pháp có tác dụng gì nữa? Rồi còn dùng hình bộ để làm gì? Sau khi sứ đoàn của nước Tây Vân vào cung, thì bọn họ đã đến phủ của lễ bộ thượng thư ngươi mấy lần? Có lần nào đến là đi bằng tay không hay không?"

Tống ngự sử thấy vậy, đứng dậy cúi người hành lễ: "Bệ hạ, cấu kết cùng địch phản quốc không phải là tội nhỏ, xin bệ hạ hãy minh xét!"

Chu Bình Đế gật đầu, nhìn vê phía hình bộ thượng thư: "Tôn đại nhân, nếu ở trong kinh thành có một người thì tính một người, chỉ cần có liên hệ với nước Tây Vân, hơn nữa còn thu nhận lễ vật của nước Tây Vân, thì đều ở trong phạm vi bị điều tra, điều ra xem bọn họ có phạm tội thông đồng địch nhân phản quốc hay không. Lương Bảo, hãy gửi những tư liệu có liên quan giữa lễ bộ thượng thư với nước Tây Vân, gửi một phần cho Tôn đại nhân."

Tống lão đại nhân ngự sử vừa nói chuyện lúc nãy, yêu cầu điều tra nghiêm ngặt, nhưng cũng không dám cầu xin sự tha thứ cho Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư.

Về hành vi của nước Tây Vân, Tôn đại nhân cũng có nghe nói rồi, rất khiến cho người ta chú ý, điều tra cũng không khó.

"Vâng, bệ hạ." Thị vệ ở ngoài cửa đi vào, nhanh chóng lôi kéo Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư.

Chu Bình Đế lạnh lùng nói: "Có hay không, thì điều tra xong sẽ biết. Kéo ông ta xuống cho trẫm, đưa vào ngục giam, trông chừng cẩn thận, kẻo ông ta sợ tội tự sát."

Mồ hôi lạnh của Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư không ngừng đổ: "Bệ hạ, oan uổng cho vi thần quá, từ trước đến nay vi thần không có thông đồng với địch phản quốc đâu."

Những người khác chỉ biết thất thần nhìn nhau, không dám câu xin sự khoan hồng.

Tôn đại nhân hình bộ thượng thư trả lời: "Vâng, bệ hạ."

Chu Bình Đế nhìn xung quanh, vẻ mặt ngưng trọng: "Các vị đại nhân, dùng cái gọi là lễ nghi của Thiên Triêu Thượng Quốc, cũng không có khả năng khiến cho những kẻ man rợ đó phục tùng. Triều đại trước sụp đổ, đây là một sự thật đẫm máu."

Sùng đại nhân lễ bộ thượng thư trước mặt mọi người bị ấn xuống, nhốt vào địa lao. Sau đó cần có sự điều tra của hình bộ, cho dù cuối cùng là không có sự thông đồng với địch nhân phản bội đất nước, thì tội lơ là nhiệm vụ, chắc chắn sẽ không trốn thoát được.

Trong ngự thư phòng, vô cùng yên tĩnh.

Không chỉ có mình bệ hạ biết, mà Tống đại nhân cũng biết sứ đoàn của nước Tây Vân thường xuyên đưa quà đến cho nhà họ Sùng, hơn nữa Sùng đại nhân còn có người đẹp ngoại quốc do nước Tây Vân gửi đến nữa. Còn về phần tiền tài, thì chắc cũng có một chút, con số chính xác là bao nhiêu, thì người ngoài cũng không biết được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất