- Sao hắn có thể chết! Hắn là Võ Hầu...
Hứa Vĩnh Xuân nhắc đến Võ Hầu liền tranh thủ im lặng, nhưng thực sự khó có thể tin được.
Hỗn đản này mặc dù điên cuồng phách lối, nhưng có thể khiêu chiến Ngu Thiên Khải, có thể ngược bại năm người vây công, làm sao có thể chết trên tay Tô Lăng?
- Tô Lăng là cùng hắn đồng quy vu tận(*) sao? Người của thánh địa đều là tên điên sao.
(*) Cùng chết chung.
- Chết rồi, cứ thế mà chết đi.
- Mặc dù không thể tự tay tra tấn Khương Phàm, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, trước khi chết khẳng định cũng rất đau đớn.
Các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành lắc đầu rung động, khẩn trương nhiều ngày như vậy, vậy mà lại kết thúc như thế.
- Tại sao ta cảm thấy không đúng lắm?
Hứa Cảnh Sơn mệt mỏi đi đến phế tích, chậm rãi từng bước đi đến bên trong.
Bước chân hắn rất nặng, sau khi hạ xuống giơ lên bụi đất, nhìn rất bình thường, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, trong bụi đất lại hòa với thuốc bột mà Khương Phàm chuẩn bị cho bọn họ.
- Trên sườn núi làm sao lại có nhiều như vậy hoa?
Hứa Vĩnh Xuân cũng cảm thấy vấn đề, cảnh giác đi đến phế tích.
Tràng diện xung quanh thoạt nhìn như đồng quy vu tận, thế nhưng hình ảnh trên dốc núi sao lại giống như tự hắn an táng cho mình vậy, còn trồng cả hoa?
Những người khác lần lượt đuổi theo, ngay cả đàn sói cũng đều từ trong cánh rừng gần đó đi tới.
Hơn một trăm đôi chân giẫm đạp trên mặt đất, giơ lên càng nhiều bụi đất.
Thuốc bột Bá Nguyên Đan phiêu đãng trong không khí, bị bọn hắn hút vào xoang mũi.
Rất nhanh có người ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, lập tức cảnh giác những đóa hoa bên trên sườn đất.
- Đều đứng yên đừng nhúc nhích.
Thi Văn Kiệt đi đến phía trước sườn đất, lấy một đóa hoa tiên diễm, sau khi cẩn thận phán đoán lại nói:
- U Hương Ỷ La, có mùi hương kỳ lạ, phấn hoa có thể nâng cao tinh thần chấn khí, để cho người ta phấn khởi. Nhưng không độc vô hại.
Đám người thoáng thở phào, đều gom lại phía trước sườn đất, nhìn qua Khương Phàm ở phía trên bị răng nanh đâm thủng.
Mặc dù Khương Phàm ở ngay trước mặt, nhưng bọn hắn càng xem càng cảm thấy kỳ quái.
Chủ yếu là hình ảnh này quá quỷ dị.
Ai chết lại chất đầy hoa cho mình?
Đây là sớm chuẩn bị tốt mộ phần cho mình, trước khi chết bò qua tới sao?
- Khương Phàm, chết tiệt, đừng có giả chết!
Hứa Như Lai đột nhiên hô thật lớn.
- Hắn không chết?
Đám người khẩn trương lui lại.
- Chết, các ngươi nhìn cái dáng vẻ chết không nhắm mắt kia đi.
Các học viên thư viện nhìn đến nhíu chặt mày lên, cặp mắt kia trực câu lên, quá dọa người.
Mà răng nanh đâm xuyên qua vị trí lồng ngực, khẳng định chết rồi.
Hứa Đan thổi một tiếng huýt sáo, ra hiệu đàn sói đi lên xem một chút.
Sói đầu lĩnh trước đó suýt chút nữa bị hố chết đã tự mình đi lên. Đám người ra hiệu lẫn nhau, nhìn chằm chằm Khương Phàm, sẵn sàng trận địa.
Bọn hắn thật sự rất khẩn trương, cho nên hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên. Sau đó... Toàn thân bắt đầu khô nóng, khí tức đều trở nên thô trọng, ngay sau đó linh nguyên ở bên trong khí hải trở nên xao động, nhấc lên cuồn cuộn linh lực.
Đàn sói phản ứng rõ ràng nhất, bọn chúng đầu tiên là bắt đầu xao động, tiếp đó là toàn thân tử lân run run, hai mắt sung huyết, móng vuốt cào xé mặt đất, dáng vẻ hung tàn để các học viên thư viện bên cạnh nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy.
Tuy nhiên đầu tiên bọn hắn cho rằng đây là hiệu quả phản ứng của U Hương Ỷ La.
Không phải vừa rồi Thi Văn Kiệt nói loại hoa này có thể khiến người ta phấn khởi đấy sao.
Tử Lân Cự Lang đi đến trên sườn đất, cắn một cái răng nanh thô to vào, bỗng nhiên hất lên, từ ngực Khương Phàm xé rách xuống tới, máu tươi lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ dốc núi.
- Đã chết rồi sao?
Đám người Hứa Đan đều khẩn trương nhìn chằm chằm dốc núi.
- Chết rồi...
Trên sườn núi truyền đến tiếng nói.
- Chết rồi.
Đám người Hứa Đan âm thầm thở phào, trao đổi ánh mắt với nhau, đều lộ ra nụ cười.
Nhưng một giây sau, bọn hắn bỗng nhiên biến sắc, đồng loạt nhìn chằm chằm dốc núi.
Vừa rồi là giọng của ai?
Tử Lân Cự Lang có thể nói chuyện rồi?
Hay là...
Tử Lân Cự Lang trên sườn núi cũng đều sửng sốt một chút, nhãn châu xoay động, vừa vặn đối đầu với con mắt Chết không nhắm mắt của Khương Phàm.
- Ngươi tốt.
Mắt Khương Phàm khẽ động, nhếch miệng cười.
- Hắn giả chết!
- Coi chừng có bẫy!
- Tản ra tản ra...
Tất cả mọi người bỗng nhiên biến sắc, kinh hoảng lui lại.
Hứa Đan thời gian ngắn nhất chống lên ba mươi ba cái mặt kính, phân tán các nơi, tùy thời chuẩn bị di chuyển.
Số lượng lớn Tử Lân Cự Lang rút lui, cũng có rất nhiều cự lang vọt tới phía trước.
Ngao!!
Cự lang đầu lĩnh đột nhiên phát cuồng, cắn một cái vào Khương Phàm, răng nanh khép kín, huyết thủy văng khắp nơi, nó điên cuồng vung vẩy đầu, trắng trợn nhấm nuốt, tràng diện tàn bạo.
- Nhẹ chút, nhẹ chút, mẹ kiếp, ngươi cắn nhẹ thôi, a a a...
Khương Phàm kêu gào thảm thiết, đau đớn giãy dụa.
Năm con Tử Lân Cự Lang trở về từ cõi chết trước đó phát ra tiếng sói tru tức giận, liên tiếp xông lên dốc núi, điên cuồng cắn xé Khương Phàm.
- A a a...
Tiếng Khương Phàm kêu thảm vang vọng dốc núi, huyết nhục văng tung tóe, tràng diện vô cùng thê thảm.
Các học viên thư viện đã lúc nào gặp qua tràng diện tàn bạo này bao giờ, bọn họ đều bị dọa đến quay đầu lại.
- Để lại người sống! Đừng cắn chết hắn!
Đám người Hứa Đan kịp phản ứng, vội vàng la lên.
Ngao!! Ngao ngao!
Hai con sói đầu lĩnh phía dưới tru lên, mệnh lệnh cự lang trên sườn núi dừng lại.
Kết quả nơi đó cắn xé càng ngày càng điên cuồng, bọn chúng không chỉ có hận thấu Khương Phàm, mà còn bị Bá Nguyên Đan và máu tươi kích thích, đã mất lý trí, hận không thể ăn sống Khương Phàm.
Khương Phàm đau đớn giãy dụa, xương cốt cả người răng rắc loạn hưởng, cơ hồ muốn bị xé nát.
Nhưng hắn đau khổ kiên trì, không có kích phát linh lực, cũng không có tiến hành phản kháng.
Hai con sói đầu lĩnh cũng bị Bá Nguyên Đan kích thích, bắt đầu táo bạo.
Bọn chúng tru dài cao vút, mệnh lệnh đàn sói trên sườn núi dừng lại, kết quả nơi đó hoàn toàn không tuân mệnh lệnh, bọn chúng lộ ra răng nanh, mang theo đàn sói nhào tới, cắn xé uy hiếp vài con cự lang kia.