Khương Phàm nói một hơi, lại nói:
- Thánh Chủ, ngài một mực kinh doanh thánh địa Nam Bộ, chuyện Đại Hoang giao cho ta. Liệp Thần Thương sở dĩ xuất hiện ở Đại Hoang, kỳ thật có liên quan cùng kiếp trước của ta, ta sẽ đích thân giải quyết, vì hắc ám ngàn năm mà chuộc tội.
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn Khương Phàm chậm rãi mà nói các loại bí mật, rốt cuộc cũng tin tưởng bí mật thân phận Khương Phàm liên quan tới Cổ nhân trùng sinh.
Mà, thân phận của Khương Phàm chỉ sợ không chỉ đơn giản là Cổ nhân như vậy, rất có thể còn dính đến bí mật càng lớn hơn.
- Ngươi xác định có thể giải quyết chuôi Liệp Thần Thương kia?
Vô Hồi Thánh Chủ mặc kệ là nguyên nhân gì đưa tới tai nạn hắc ám, nàng chỉ hy vọng mau chóng giải quyết nguy hiểm nơi đó.
Mà, nếu quả như thật dính đến Ma Hoàng hay Cửu Thiên Thần Giáo gì đó, Vô Hồi thánh địa cũng xác thực vô lực nhúng tay.
- Ta sẽ tận hết khả năng của ta.
Khương Phàm trân trọng cam đoan.
Sắc mặt âm trầm của Vô Hồi Thánh Chủ rốt cuộc cũng thoáng hòa hoãn:
- Ngươi muốn dẫn bọn người Dạ An Nhiên rời khỏi?
- Ta hi vọng Thánh Chủ có thể đồng ý, nếu như Thánh Chủ không nỡ, ta cũng không bắt buộc, chỉ là bọn hắn tốt nhất đừng lại dễ dàng vận dụng Đại Hoang Tù Thiên Trận, ta cảm giác Cửu Thiên Thần Giáo có cất giấu bí mật.
- Bọn hắn đều đi, Vô Hồi thánh địa còn có thể còn có ai?
- Hàn Ngạo... Hẳn là có thể.
Khương Phàm xấu hổ.
Đại Hoang Tù Thiên Trận bao gồm Dạ An Nhiên, Tịch Nhan Tịch Dao, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Tiêu Phượng Ngô, cùng Phượng Bảo Nam, nếu như bọn hắn đều đi, một đời thánh văn mới của thánh địa cũng chỉ còn mỗi Hàn Ngạo.
- Hắn không được.
Vô Hồi Thánh Chủ lắc đầu nói.
- Ngài yên tâm, ta sẽ không thông đồng Hàn Ngạo...
Khương Phàm nói, trước mắt bỗng nhiên sáng lên:
- Khương Bân đã thành công?
Trong thức hải, Đan Hoàng cũng lập tức chú ý tới.
Dựa theo suy đoán của bọn họ, chỉ có Hỗn Độn Nguyên Hỏa bên trong trứng ngọc thức tỉnh, mới có thể ảnh hưởng đến năm kiện Thần Binh.
Nhưng bây giờ trứng ngọc còn chưa có vỡ mà.
Vô Hồi Thánh Chủ nói:
- Đại khái là tại năm năm trước, Thần Thương yên lặng bỗng nhiên có phản ứng, Khương Bân lập tức phóng thích càng nhiều máu tươi nuôi nấng. Tuy nhiên, Thần Thương phản ứng rất yếu ớt, thời gian cũng là chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi.
- Mãi đến nửa tháng sau, Thần Thương lại có phản ứng, so với lần trước càng rõ ràng hơn, nhưng cũng là rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh. Lại thêm mười ngày sau, rồi lại thêm tám ngày... lặp đi lặp lại như thế, Thần Thương xuất hiện phản ứng thỉnh thoảng càng lúc càng ngắn, từ lúc bắt đầu nửa tháng, càng về sau lại nửa ngày.
Kỷ Nguyên năm thứ tám, ngày mùng một tháng một ấy, Thần Thương đột nhiên thức tỉnh, trong nháy mắt đã rút khô hỏa diễm dưới mặt đất, đánh vỡ nát địa tầng dày đến hơn ba ngàn mét, phóng xuất ra huyết quang yêu dị, chiếu thấu La Phù, còn có Đại Hoang.
Huyết quang nở rộ, kéo dài ròng rã tám ngày!
Ngàn năm qua, mỗi khi vào đêm, Đại Hoang đều sẽ lâm vào hắc ám, mà trong tám ngày kia, hắc ám ở Đại Hoang thâm uyên vậy mà lại không có xâm nhập Đại Hoang.
Khương Phàm khẽ chau mày.
Ngày mùng một tháng một?
Chẳng phải là vào cái ngày hắn rời khỏi Địa Ngục sao.
Mà, trong lúc hắn ở Địa Ngục đó, sở dĩ quyết định dùng Hỗn Độn Nguyên Hỏa tỉnh lại Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, cũng là bởi vì Nữ Yêu bên trong trứng ngọc đã động mấy lần, hỏa diễm phía ngoài trứng ngọc lại trở nên mãnh liệt hơn.
- Quả nhiên có liên hệ!
Đan Hoàng khẽ nói, Thần Binh bắt đầu phản ứng hẳn là có liên quan cùng Nữ Yêu bên trong trứng ngọc, chỉ là bởi vì cách Sinh Tử Lưỡng Giới, cảm ứng vô cùng mơ hồ.
Cho đến khi Khương Phàm rời khỏi Địa Ngục, tái hiện nhân gian, Thần Binh chính thức xác nhận, cũng lập tức thức tỉnh.
Vô Hồi Thánh Chủ tiếp tục nói:
- Sau tám ngày, trường thương cùng Khương Bân dung hợp, sau đó Khương Bân ngủ say, dài đến năm tháng. Trong vòng năm tháng, mỗi ngày nó đều đang thay đổi, mỗi ngày đều đang trưởng thành, chưa tỉnh lại, chiều cao đã đạt hơn năm mươi mét, còn ra sáu cái cánh rất dài, cái đuôi phân nhánh, một đao một thương, cái đầu kia còn sinh trưởng một cái sừng nhọn xuyên trời.
Khương Phàm liền vội vàng hỏi:
- Bốn thanh Thần Binh khác đều tỉnh dậy?
- Còn không có phản ứng, tuy nhiên bọn người Hàn Ngạo nhìn Khương Bân khổ tận cam lai, có thu hoạch, cũng đều đã quyết định. Hàn Ngạo bắt đầu nuôi nấng chuôi Long Đao kia, Chu Thanh Thọ chọn chuôi Tinh Thần Kiếm kia. Chiến kích cùng tấm chắn tạm thời không ứng cử viên. Một cái sát khí quá nặng, một cái trọng lượng quá lớn.
- Ngài hỏi lại người trong thánh địa, xem có ai nguyện ý dùng hay không. Nếu như bây giờ không có, ta thu.
Khương Phàm ngược lại là đã có người thích hợp.
Chiến kích cho Dương Biện.
Tấm chắn cho Lý Dần.
Thần Thương nếu có thể mang đến biến đổi cho Khương Bân, cũng có thể cho cả Dương Biện và Lý Dần.
Cho Lý Dần, chẳng khác nào tăng cường lực lượng cùng tiềm lực Lý Dần cực lớn, vì tương lai làm chuẩn bị chống cự Bản thể.
Cho Dương Biện, có thể kích phát tiềm lực, càng nhanh khôi phục đỉnh phong, cùng thức tỉnh ra Viễn Cổ kình hồn.
- Ngươi muốn thì lấy đi.
Vô Hồi Thánh Chủ không có ép ở lại, đồ là của Khương Phàm, nên thuộc về Khương Phàm, huống chi tình huống Khương Phàm bây giờ, cũng cần những vũ khí kia.
- Thánh Chủ, cảm tạ ngài những năm này chiếu cố, ta luyện xong đan dược, sẽ lập tức rời khỏi.
Khương Phàm thi lễ một cái thật sâu với Vô Hồi Thánh Chủ, cảm tạ nàng những năm này chiếu cố hắn, đã hiểu hắn, còn có chiếu cố đối với Khương gia.
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ở chỗ cao, yên lặng nhìn Khương Phàm rời khỏi.
Đầu ngón tay mảnh khảnh vô ý thức gõ lấy ghế đá nắm tay, trong ánh mắt lóe ra dị dạng sáng rực.
- Các vị trưởng lão, đã lâu không gặp, Khương Phàm lại cho các ngài thêm phiền toái.
Khương Phàm đi ra đại điện, bên ngoài không chỉ có các nhân vật quan trọng của Kiều gia, Ác Nhân cốc, còn có tất cả trưởng lão, đệ tử của Vô Hồi thánh địa. Ngay cả bọn người Lâm Thiên Lộc, Đồ Uyên đều buông xuống chuyện của Vương Quốc Hắc Ám, tạm thời chạy tới nơi này.
Tụ tập đến mấy ngàn người.
Bọn hắn nhìn Khương Phàm đứng ở trước điện, vẻ mặt đều rất phức tạp.
Hơn bảy năm, rốt cuộc hắn cũng vẫn trở về.
Chỉ là trở về không chỉ có chính hắn, còn có sự kiện oanh động mà hắn náo ra.
Nhưng...
Vì sao??