Lúc đang trên đường tới Khương Phàm đã nghe Thánh Chủ giới thiệu kỹ càng qua.
Đệ tử đương thời của Tử Vi thánh địa coi là nhóm ưu tú nhất trăm năm qua. Trừ nữ nhi của Thánh Chủ, Lãnh Văn Thanh đã thức tỉnh Thiên phẩm linh văn ra, trưởng tử của Thánh Chủ, Lãnh Văn Đạo cũng là Thánh phẩm linh văn.
Cháu trai của Đường Nguyên Cực túc lão, Đường Minh Đạt thức tỉnh chính là Chí Tôn Thánh phẩm, thiên phú gần với Lãnh Văn Thanh. Ngoài ra còn có sáu vị Thánh phẩm, có ba người là mình bồi dưỡng, còn có ba người là triệu tập từ trong bộ lạc.
- Tại thời khắc này mà ngươi lại đến Tử Vi thánh địa, có mục đích gì sao?
Đường Minh Đạt đánh giá thiếu niên độc nhãn trước mặt, rất khó tưởng tượng được đây lại là Khương Phàm danh truyền thiên hạ.
Không sợ hãi, phách lối cường thế, tính cách cực tàn nhẫn, nhiều loại danh hào treo ở trên thân, tạo nên một hình tượng Luyện Đan sư cực đoan khác loại.
Thế nhưng, hắn rõ ràng đã trêu chọc quá nhiều kẻ địch, lại còn dám đường hoàng đi đến đại địa Trung Vực.
- Ta chỉ phụng mệnh Giới Chủ đến hoà giải cùng Tử Vi thánh địa. Kỳ thật ta cũng không nguyện ý đến, là Giới Chủ cảm thấy ta thích hợp nhất.
- Ngươi cũng đã biết tình huống gần đây của Tử Vi thánh địa chúng ta?
- Trên đường tới đây ta mới biết, muốn làm đại hội thánh địa gì đó. Các ngươi yên tâm, ta được câu trả lời chắc chắn của Tử Vi thánh địa liền rời khỏi.
- Thật?
Đường Minh Đạt hồ nghi nhìn Khương Phàm, nhấc lên nguy hiểm tới đây, lại chỉ vì một câu trả lời chắc chắn, lại chỉ là một mình?
- Ta không có hứng thú đối với chuyện của thánh địa các ngươi.
Khương Phàm tùy ý ứng phó, ý thức đã lặng lẽ kích phát Sơn Hà Đại Táng.
Không phải muốn mai táng ai, mà là muốn kích thích Lãnh Văn Thanh ở trong Tử Vi thánh địa chú ý.
Vĩnh Hằng Lục Đạo cùng Chư Thiên Lục Táng mặc dù thuộc về hệ thống khác biệt, nhưng đều là đại đạo pháp tắc, bình thường không cảm ứng được, sau khi phóng thích thì lại có thể sinh ra ảnh hưởng.
- Nếu như thế, bây giờ ngươi có thể trở về. Gần đây Tử Vi thánh địa chúng ta đang triệu tập thánh địa thiên hạ tập kết, là thịnh hội to lớn ngàn năm khó có được một lần, rất long trọng, cũng rất nghiêm túc, không tiện tiếp đãi người ngoài. Ý kiến của ngươi, chúng ta nhận. Nếu như Tử Vi thánh địa nguyện ý cùng hòa giải, đợi lần thịnh hội này hoàn thành, tất sẽ mình tiếp Sí Thiên giới.
Đường Minh Đạt cảm giác rất có thể Khương Phàm không có có ý tốt.
Nhân vật nguy hiểm như vậy càng không nên đi đến Tử Vi thánh địa, lại còn đi cùng với Vô Hồi Thánh Chủ.
Một kẻ bát phụ, một tên con buôn chiến tranh, có thể an phận trung thực mới là lạ.
Khương Phàm cười nhạt nói:
- Tha thứ ta nói thẳng, đây là việc lớn liên quan đến Tử Vi thánh địa cùng Sí Thiên giới, không phải loại đệ tử bình thường này như ngươi há miệng liền có thể đại biểu.
Lập tức có đệ tử bất mãn:
- Thật đúng là phách lối, lời đồn nói quả không sai một chút nào. Cái gì gọi là Đệ tử bình thường, chỉ cần Đường Minh Đạt sư huynh chúng ta tiến vào Niết Bàn cảnh, chính là một trưởng lão, tương lai càng là túc lão.
- Tương lai lại nói chuyện tương lai. Bây giờ, chỉ là đệ tử.
- Ngươi đây tính toán là cái gì? Trưởng lão tam đẳng! Mới tam đẳng!
- Ha ha, người không biết không ngoan. Trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới là đẳng cấp Đan Thánh, Sí Thiên giới càng là một trong những hoàng tộc mạnh nhất, thân phận của ta trực tiếp nói chuyện cùng túc lão các ngươi đều không chút quá đáng nào.
- Ngươi...
Đám người á khẩu không trả lời được, mặc dù rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật xác thực như vậy.
- Ta không phải đến ồn ào cùng các ngươi, ta tới gặp Thánh Chủ các ngươi.
Khương Phàm thuận miệng nói, tiếp tục khuếch tán Sơn Hà Đại Táng.
Đường Minh Đạt mặc dù biết tính cách của Khương Phàm, nhưng coi thường hắn như vậy, vẫn để hắn có chút tức giận.
Hắn quan sát tỉ mỉ Khương Phàm nhìn cũng không nhìn hắn một lát, trước mắt bỗng nhiên sáng lên.
Hắn lại là Sinh Tử cảnh rồi?
Tiến vào Sinh Tử cảnh còn dám nghênh ngang đi ra, thật đúng là không sợ chết.
- Chiêm sư huynh, Sinh Tử cảnh.
Đường Minh Đạt nháy mắt cùng nam tử hùng tráng bên cạnh, thấp giọng nhắc nhở.
Chiêm sư huynh hiểu ý, bẻ bẻ cổ, nhún vai, đi đến trước mặt Khương Phàm, thân thể thẳng tắp khôi ngô, cao to giống như thiết tháp:
- Khương Phàm trưởng lão tuổi còn trẻ đã vang danh thiên hạ, thật sự là để Chiêm Hồng bội phục. Thánh phẩm tiến vào Thiên phẩm, càng sáng tạo ra kỳ tích hiếm thấy. Không biết ta có cơ hội lĩnh giáo Khương Phàm trưởng lão mấy chiêu hay không.
- Chiêm sư huynh ngươi điên rồi? Hắn là Thiên phẩm!
Sắc mặt chúng đệ tử đột nhiên biến đổi.
- Lĩnh giáo mấy chiêu mà thôi, không đủ. Ngươi cứ nói đi, Khương Phàm trưởng lão?
Đường Minh Đạt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Tình huống của ta đặc biệt, không tiện động thủ.
- Ha ha, luận bàn mấy chiêu mà thôi. Xin mời?
Chiêm Hồng đưa tay, cũng gấp năm ngón tay ngả vào trước mặt Khương Phàm, cơ hồ muốn đụng phải con mắt.
- Nơi này là Tử Vi thánh địa, ta chỉ là khách, nếu như náo ra mạng người, không tốt lắm, thôi được rồi.
- Là ta mời! Đơn giản mấy chiêu, để cho ta lĩnh giáo năng lượng Thiên phẩm.
Chiêm Hồng lung lay đầu ngón tay, cố ý kích thích Khương Phàm.
Sinh Tử cảnh quá yếu đuối, không nên chiến đấu, càng không nên tức giận, năng lượng cùng cảm xúc kịch liệt ba động đều rất nguy hiểm.
- Chỉ mấy chiêu?
Khương Phàm giương mắt nhìn hắn một chút.
- Chỉ mấy chiêu!
- Làm sao so?
- Tấn công lẫn nhau, ba hiệp phân thắng thua.
- Bắt đầu ngay bây giờ?
- Mở...
Chiêm Hồng vừa muốn lui lại kéo dài khoảng cách, tại lúc hắn há mồm nói Mở, trong chốc lát, Khương Phàm đã nâng một chân, thẳng đến đầu gối Chiêm Hồng.
Bành! Răng rắc!
Lực lượng vượt qua mấy triệu cực cảnh nhanh nhẹn dũng mãnh giống như là lôi chùy, đầu gối trong nháy mắt giòn nứt, chân trái tráng kiện của Chiêm Hồng bị hất về phía sau, quỳ ở trước mặt Khương Phàm.
Khương Phàm ra tay như điện, một tay đè lại đầu của hắn, ngay sau đó lại đánh xuống đầu gối.
Răng rắc!
Cái mũi của Chiêm Hồng sụp đổ, máu tươi như bão táp, thân thể vừa mới quỳ xuống liền ngửa mặt bay ra ngoài.
- A!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng trong rừng rậm, Chiêm Hồng một tay che mũi một tay ôm chân, đau lăn lộn trên đất.