Nếu như là người khác, có khả năng đã lâm vào trong đó, bắt đầu chặn đánh những thế công này.
Nhưng Khương Phàm biết, trên thực tế Đường Minh Đạt không ở phía xa, mà là đã giết tới.
Võ pháp nhìn cuồn cuộn cũng không tồn tại, thứ chào hỏi hắn nhất định là Thiên Tướng Thánh Quyền.
Ầm ầm!
Đường Minh Đạt giết tới, trọng quyền oanh kích, như vạn quân như núi lớn, như Cuồng Long.
Thánh uy ngập trời!
Bá đạo tuyệt luân!
Khương Phàm lù lù bất động, liệt diễm toàn thân sôi trào nổ tung, quét sạch bốn phương tám hướng.
Một loại tình thế liệt diễm cường thịnh chấn động hoắc loạn thiên địa.
Đường Minh Đạt bao phủ bên trong liệt diễm, bị nhiệt độ nóng rực đốt cháy, bị hoắc loạn bóp méo vén lui.
Khương Phàm bằng vào liệt diễm cảm ứng, khóa chặt Đường Minh Đạt, hành động trong nháy mắt, dậm chân phóng tới, mấy triệu cực cảnh chấn động không gian.
Đường Minh Đạt cưỡng ép ổn định thân thể, toàn thân tăng vọt tử quang, một loại uy thế sâu không lường được đột nhiên bị phóng thích ra, cứ như đã thức tỉnh một loại thiên uy nào đó, cuồn cuộn cuồn cuộn, hội tụ ở hai tay, nhấc lên quyền uy Kinh Thế, thẳng đến Khương Phàm.
Ầm ầm!!
Khương Phàm ngửa mặt tung bay, khí huyết sôi trào, linh hồn đau nhói.
Nhận kích thích liên tiếp, cảnh giới của hắn đột nhiên ba động trên phạm vi lớn, bắt đầu tiếp tục tăng vọt.
Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì.
Khương Phàm nhanh chóng bình phục cảm xúc, áp chế huyết mạch, khống chế khí hải, để tránh thực lực mất khống chế.
- Khương Phàm, người tài giỏi thì sẽ có người tài giơi hơi, ngươi là Thiên phẩm thì như thế nào? Ta là Thiên Tướng thánh văn, không kém ngươi!
Đường Minh Đạt dùng sức khép kín linh văn, bây giờ bỗng nhiên mở ra, một mảng liệt diễm yêu dị xuyên thủng ánh sáng, không nhìn không gian, đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng rút lui, nhưng ánh sáng nhận khống chế thuận thế xoay chuyển, đuổi kịp Khương Phàm, từ phía sau đánh xuyên tới.
Trong chớp mắt, Khương Phàm cảm giác cảnh tượng xung quanh đang lay động, giống như thay đổi, lại hình như không thay đổi.
- Giết!!
Đường Minh Đạt từ phía sau giết tới, uy thế cường đại kinh hồn nhiếp phách cứ dâng lên.
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, theo bản năng lại muốn phản kích, nhưng, hắn suy đoán Đường Minh Đạt phía sau là giả, uy hiếp thật sự là ở những hướng khác.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, liệt diễm được nhấc lên, ngưng tụ hơn ngàn sợi hỏa vũ, nhanh chóng bạo kích.
Tử khí vờn quanh toàn thân Đường Minh Đạt, giống như áo giáp chọi cứng lửa cháy bạo kích, sau giết tới từ phía, quyền uy cường đại gào thét mà tới, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên thân Khương Phàm.
Biết rất rõ ràng đây là giả, là ý thức bị ảnh hưởng.
Nhưng cảm giác quá chân thực!
Xương cốt đứt gãy, huyết thủy phun tung toé, thân thể đều giống như bị tung bay ra ngoài.
Khương Phàm hoảng hốt, Thiên Tướng thánh văn thật bá đạo, cho dù là đang cảnh giác, nhưng ảnh hưởng vẫn rõ ràng mãnh liệt như thế.
Đổi thành những người khác, chỉ sợ đã hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Đúng vào lúc này, Đường Minh Đạt chân chính đã giết tới gần Khương Phàm, loại uy thế sâu không lường được kia lại lần nữa bộc phát, trọng quyền phồng lên, lớn hơn mấy lần, như sóng lớn lao thẳng đến Khương Phàm.
So với linh văn sinh ra ảnh hưởng tới ý thức, uy lực Thiên Tướng Thánh Quyền càng kinh khủng hơn.
Nhưng... Khương Phàm đột nhiên đứng vững, tỉnh lại linh hồn Chu Tước, đuổi đi ảnh hưởng Thiên Tướng, hắn cưỡng ép tránh thoát khỏi từ trong ý thức hỗn loạn, gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt đã phóng lên.
Đường vân Chu Tước lấp lóe tại lòng bàn tay, trùng kích huyết mạch, kích thích thần uy.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, cường thế phóng thích.
Tại Sinh Tử cảnh điều động huyết mạch là vô cùng nguy hiểm, nhưng Khương Phàm cũng không thể tùy ý để Đường Minh Đạt ức hiếp.
Móng vuốt bạo kích trọng quyền.
Chu Tước truyền thừa, nghênh kích Thiên Tướng Thánh Quyền!
Bành!! Răng rắc!!
Sau khi Khương Phàm lui lại hai, ba bước, thì hai tay Đường Minh Đạt đã vỡ vụn, hắn kêu thảm tung bay ra ngoài.
- Thánh phẩm, chung quy vẫn Thánh phẩm, ngươi vẫn không thể phát huy ra uy lực Thiên Tướng Thánh Quyền chân chính.
Ánh mắt Khương Phàm lạnh lẽo.
Thiên Tướng Thánh Quyền Tu La thi triển trong trí nhớ của mới thật sự là kinh hãi thế tục, bá tuyệt thiên hạ.
- Ngươi có thể tỉnh táo lại?
Đường Minh Đạt đứng ở đằng xa, hai tay be bét máu thịt.
Vừa rồi thức tỉnh quá đột nhiên, làm thế nào Khương Phàm làm được?
Mặc dù Khương Phàm là Thiên phẩm, nhưng ý thức tại Sinh Tử cảnh rất yếu đuối, cũng rất khó khống chế bản thân, chớ nói chi là tránh thoát.
- Ngươi rất may mắn, gặp được ta bây giờ.
Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được Lực bất tòng tâm, Sinh Tử cảnh quá khó tiếp thu rồi.
- Ngươi cũng rất may mắn, không có gặp được ta ở bên ngoài. Ta coi ngươi là khách, không tiện dùng toàn lực.
Đường Minh Đạt hừ lạnh.
- Văn Thanh cô nương, chúng ta hôm nào lại nói chuyện tiếp.
Khương Phàm sửa sang lại y phục, rời khỏi cánh rừng.
Đường Minh Đạt khép lại hai tay, nói với Lãnh Văn Thanh:
- Sư muội, muội không cần để ý hắn. Trước khi muội biểu hiện ra thực lực, ta sẽ dạy dỗ hắn tuân thủ quy củ.
Lãnh Văn Thanh nhìn bóng lưng Khương Phàm rời khỏi, âm thầm kì quái, vậy mà không có loại ba động kỳ diệu kia.
- Sư phụ, Sinh Tử cảnh có đường tắt đặc biệt, bình ổn vượt qua hay không?
Khương Phàm trở lại chỗ ở, yên lặng điều dưỡng, cố gắng bình phục thực lực chập trùng.
- Kiếp trước ngươi nhịn bao lâu?
- Hai năm.
- Sinh Tử cảnh là giai đoạn mở ra thân thể bảo tàng đặc biệt, là thức tỉnh, là biến đổi, giai đoạn này rất nguy hiểm, nhưng cũng rất quan trọng. Ngươi đó, không thể quá nóng nảy.
- Ta không nghĩ tới sẽ tiến vào Sinh Tử cảnh nhanh như vậy.
Khương Phàm lắc đầu.
Tác Ngọc Đường thật sự đã hại hắn rất thảm, loại trạng thái hỏng bét này, làm sao xâm nhập Trung Vực, làm sao đi Cửu Tiêu Thiên.
- Ngươi đã dùng Thiên Nhân Đan, tại lúc cao giai Linh Hồn cảnh cũng đã làm đủ chuẩn bị, hẳn là có thể thuận lợi vượt qua, từ từ chịu đi.
- Có cái đan dược gì, có thể làm cho ta tại thời điểm cần thiết, thỏa thích phóng thích thực lực.
- Không có.
- Ngài có.
- Ta không có.
- Nếu như ngài thật không có, sẽ giải thích cặn kẽ không có nguyên nhân, ngài nói thẳng không có, khẳng định chính là có.
Đan Hoàng nhất thời nghẹn lời.