Lãnh Tuyền cùng Ngư Cung bọn hắn trao đổi ánh mắt, Kim Luân Vương thế mà sẽ lợi dụng phế vật.
Từ Thát Khấu do dự một chút, cắn răng nói:
- Ta thay phụ thân khống chế một chi đội bí mật, tên là Ảnh Nhận. Thân phận của bọn hắn rất bí ẩn, tinh thông dịch dung, đều mang đặc chế ngọc bài, ra vào nội thành sẽ không bị hoài nghi.
- Có bao nhiêu người biết chi đội này?
- Huyền Nguyệt thương hội là Kim Luân vương phủ chúng ta khống chế, trừ thương hội mua bán bình thường ra, cũng nhận lệnh phối hợp với ta chấp hành chút hành động đặc biệt. Cho nên nói, hội trưởng Huyền Nguyệt biết bọn hắn tồn tại.
- Bên trong Kim Luân vương phủ có mười mấy người biết bọn hắn tồn tại, nhưng trừ phụ vương ra, không có người nào biết thân phận thật sự của bọn hắn.
Khương Phàm nhìn Từ Thát Khấu thật sâu, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị.
Đây thật sự là... Đồ tốt...
Từ Thát Khấu bị Khương Phàm nhìn chằm chằm đến run rẩy:
- Ngươi đã đồng ý với ta, ta có thể sống!!
- Tin tức này đầy đủ bảo đảm mạng sống của ngươi. Bọn hắn, ở đâu??
- Thành khu đầu tiên, góc tây nam, trong một trang viên treo miếng vải đen.
- Bao nhiêu người?
- Gần đây không có gì nhiệm vụ, toàn bộ hẳn là đều ở đó, số lượng là sáu mươi sáu người.
- Cảnh giới??
- Cao nhất là Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên.
Từ Thát Khấu vì mạng sống của mình, gọn gàng mà linh hoạt bán đứng chi đội đặc thù của Từ gia.
Tại thời điểm hoàng thành khẩn cấp điều tra sự kiện Từ Thát Khấu bị bắt, ai cũng không có chú ý tới góc tây nam tại thành khu đầu tiên phát sinh một trận chém giết ngắn ngủi.
Sau khi trời sáng, một mình Khương Phàm đi đến chỗ cửa thành nội thành, sau khi hiện ra ngọc bài, dễ như trở bàn tay xuyên qua cửa thành.
Bọn người Lãnh Tuyền ở phía xa đưa mắt nhìn Khương Phàm thuận lợi tiến vào nội thành, rung động càng hổ thẹn.
Bọn hắn tới đây giày vò một năm, đều không thể đi đến cửa thành, Khương Phàm tới hai ngày liền quang minh chính đại tiến vào.
- Đi thôi, dựa theo ý tứ Thần Hoàng, bố trí hành động nghĩ cách cứu viện Hoang Nguyên vương phủ.
Ngư Cung nhắc nhở, sau đó lặng lẽ lui vào trong ngõ hẻm.
Sau khi Khương Phàm tiến vào nội thành, hắn chạy thẳng tới tổng bộ Huyền Hương thương hội, đưa ngọc bài cho thị vệ:
- Giao cho Chư Hậu Hảo, không được kinh động bất cứ kẻ nào.
- Đây là... Thị vệ kỳ quái lật xem ngọc bài.
- Giao cho Chư Hậu Hảo, hắn biết ta là ai. Phải nhanh, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn!
Bọn thị vệ nhìn Khương Phàm khí chất bất phàm, không dám thất lễ, liền mang theo ngọc bài đi đến thông bẩm.
Khương Phàm đi đến trang viên xa hoa, đến trong rừng cây yên lặng chờ đợi.
Chư Hậu Hảo vội vã tìm tới nơi này, mặc dù nam tử ở trước mắt vô cùng lạ lẫm, nhưng hắn đã thành thói quen, mỗi lần người của Ảnh Nhận tới liền không có một ai giống nhau.
- Các chủ Lâm Lang các cùng phu nhân hắn đâu?
Khương Phàm quay người, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào nam tử khô gầy.
- A??
Chư Hậu Hảo sửng sốt một chút, Ảnh Nhận đột nhiên tới chơi lúc này, lại còn đến giữa ban ngày, hắn còn tưởng rằng muốn điều tra chuyện Từ Thát Khấu.
- Ngươi nghe được! Bọn hắn còn sống không??
- Ý của ngài là, người bắt Từ Thát Khấu đi, không phải Thương Viêm hầu phủ?
- Mẹ kiếp ta đang tra hỏi ngươi, ngươi nghe không hiểu?
Chư Hậu nhìn một hồi, đều là cho Kim Luân vương phủ làm việc, người nào so với người nấy đều cao một cấp bậc sao?
Nhưng nhìn Ảnh Nhận đằng đằng sát khí, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nói:
- Giam giữ ở trong địa lao.
- Mang người tới đây.
Khương Phàm âm thầm thở phào, chỉ cần còn sống là tốt.
- Ta sẽ đi an bài.
Chư Hậu Hảo rất bất mãn ngữ khí mệnh lệnh của Ảnh Nhận, nghiêm mặt quay người rời khỏi.
- Đi nhanh về nhanh, ta chỗ này còn có mệnh lệnh.
- Xin hỏi, mệnh lệnh ai?
- Công tử biến mất, bây giờ chúng ta đang trực tiếp nhận lệnh tại vương phủ!
Chư Hậu Hảo không còn dám lề mề, bước nhanh rời khỏi rừng cây, tự mình đến bên trong địa lao dẫn người.
Khi Cẩm Tú và Hoàng Lâm được mang tới, tim Khương Phàm đều nhảy lên cao, đây không phải là hai người, đơn giản hai đống thịt nhão.
- Bọn hắn đây là thế nào?
- Tiện nhân kia đêm hôm đó hù Cửu công tử, liên tục mấy ngày đều “nâng” không nổi. Cửu công tử trách tội đến trên đầu ta, bảo ta đưa tiểu thiếp vừa nạp qua.
Chư Hậu dễ nhìn thịt nhão trên đất đầy hung ác.
Tiểu thiếp kia là hắn dùng hết thủ đoạn mới có được, kết quả còn không có chơi chán lại bị Cửu công tử chà đạp, cuối cùng còn hành hạ đến chết.
- Giao người cho ta. Ngươi an bài một chút, theo ta đi ra ngoại thành.
Khương Phàm thu hai người đang hấp hối vào Thông Thiên Tháp.
- Ngoại thành? Còn cần ta tự mình đi qua sao?
- Ta chưa xác định được là Thương Viêm hầu phủ hay là Lâm Lang các đang báo thù, hai vấn đề đều phải chuẩn bị. Nếu như là Thương Viêm hầu phủ, đến lúc đó ngươi sẽ an toàn trở về, nếu như là Lâm Lang các, ngươi cần làm mồi dụ.
- Ta?? Mồi nhử??
- Lỗ tai ngươi không dùng được? Đây là mệnh lệnh của vương phủ! Ta nhắc nhở ngươi, tốt nhất không phải là Lâm Lang các báo thù, nếu không nguyên nhân gây ra chuyện chính là ngươi!
- Chờ Kim Luân Vương trở về, tuyệt đối không tha cho ngươi. Bây giờ ngươi bất chấp nguy hiểm chủ động làm mồi dụ, tương lai mới có thể tranh thủ cơ hội giữ mạng sống.
Chư Hậu Hảo nghiêm mặt, vô cùng kháng cự.
Hắn rất ít khi rời khỏi nội thành, huống chi là phải trực diện những sát thủ kia, nhưng nghĩ đến hung danh của Kim Luân Vương, cho dù hắn liên tục giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn gian nan nhẹ gật đầu.
- Nhanh đi an bài. Nhưng không cần nói quá nhiều cùng người khác, nói đơn giản phải bồi vương phủ làm việc, không cần tìm ngươi.
Sau khi Khương Phàm nhắc nhở, ý thức chìm đến bên trong Thông Thiên Tháp, dẫn linh dược rơi xuống trước mặt Hoàng Lâm và Cẩm Tú.
Hoàng Lâm, Cẩm Tú đều bị tra tấn đến huyết nhục mơ hồ, hấp hối, ý thức hôn mê. Ngay cả linh dược tiến vào thân thể, mang đến tẩm bổ mát mẻ, bọn hắn cũng đều tưởng rằng là ảo giác.
Cho đến khi... xương gãy của hai người bắt đầu khép lại, thịt tươi từ từ phát triển, bọn hắn mới hoảng hốt mở mắt ra.
- Các ngươi đã an toàn, hãy điều dưỡng cho tốt.
Khương Phàm nhìn bộ dáng của hai người, thương yêu càng cảm thấy may mắn.
Nếu như bọn hắn thật chết tại Xích Thiên, hắn cũng không biết làm bàn giao như thế nào cùng Kiều Vô Hối.
- Thần Hoàng?
Hoàng Lâm, Cẩm Tú gian nan ngẩng đầu, khó có thể tin được mà nhìn bóng người phiêu hốt ở trước mặt.
Là đang nằm mơ sao?