Nhưng bây giờ Vô Hồi Thánh Chủ đột phá Thánh Vương, trên danh nghĩa là người mạnh nhất thánh địa Thương Huyền, lực ảnh hưởng đã vượt trên Diêu Khải Minh.
Diêu Khải Minh cuối cùng vẫn phải thoái vị.
Liền nhìn những tôn chủ cùng Thánh Chủ kia có thể tiếp nhận hay không.
Khương Phàm rất vui mừng, nếu như Vô Hồi Thánh Chủ thật có thể tiếp quản tổ sơn, liền có thể tiến hành theo chất lượng ảnh hưởng của thánh địa, sau đó thông qua ảnh hưởng thánh địa đến sự cầu nguyện của dân chúng.
Đây không chỉ có thể cải thiện thanh danh của hắn tại Thương Huyền, tăng lên lực ảnh hưởng, càng có thể kích phát uy lực Thương Sinh Tạo Hóa.
Thật không dễ dàng, vài chục năm chuẩn bị, rốt cuộc cũng đã bắt đầu thấy hiệu quả.
Khương Phàm hàn huyên một hồi cùng Khương Hồng Võ, sau đó đi tới nơi Thường Lăng ở.
Đình viện thanh u nhã tĩnh, cỏ thơm tươi mát, linh hoa phiêu hương, một gốc cây già um tùm rủ xuống cái cành nhu hòa, đón gió tung bay.
Thường Lăng ngồi trước bàn đá dưới tàng cây, đang nghiên cứu dược thảo trên đan thư.
Nhiều năm không gặp, nhưng nàng vẫn còn như thiếu nữ lúc trước, giống như một tiên tử không nhiễm bụi trần.
Đó là một loại vẻ đẹp xuất thế, một loại vẻ đẹp ôn nhuận, như giọt sương đang lăn trên đóa hoa sen tinh khiết, lại như một gốc Tuyết Liên tươi mát trên núi tuyết, làm cho người ta cảm thấy cảm giác tốt đẹp không dính khói lửa trần gian.
Thế gian không thiếu nữ tử mỹ lệ, nhưng đẹp đến mức tận cùng như vậy, mang theo khí chất mỹ nhân xuất trần như vậy, thật quả là tuyệt thế hiếm thấy.
Nàng đắm chìm trong thế giới đan thư, khi thì nhíu mày suy nghĩ, khi thì đưa ngón tay ngọc vuốt khẽ, yên lặng ghi khắc, giống như nhảy ra thế giới phàm tục, cùng thế giới tự nhiên tươi mát hòa thành một thể.
Khương Phàm vừa mới đã trải qua nửa năm giết chóc cùng đào vong, đột nhiên nhìn thấy mỹ cảnh tự nhiên như thế này diệu, trong lúc nhất thời lại bất chợt ngây dại.
Tươi mát, nhẹ nhõm, chỉ là nhìn mỹ nhân nơi đó, giống như thưởng thức bức tranh mỹ cảnh, tựa như là rửa đi vết máu trên người, bỏ rơi một thân mỏi mệt.
- Ngươi là ai! Ai bảo ngươi tới đây? Nơi này là cấm địa, nam đệ tử không được đến gần, ngươi có hiểu quy củ hay không?
Một tiếng quát tức giận từ phía sau truyền đến, Khương Phàm đang say mê chợt bừng tỉnh.
Khương Phàm quay đầu, thấy là một tiểu cô nương non nớt thanh tú, cười nói:
- Ta là tới tìm Thường Lăng tông sư.
Tiểu cô nương bất mãn răn dạy:
- Có biết nói chuyện hay không, Thường Lăng tông sư cái gì? Tiểu thư nhà chúng ta bây giờ là Đan Thánh!
- Khương Phàm?
Trong viện, Thường Lăng khép lại đan thư, kinh ngạc nhìn bóng người xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc ở ngay chỗ cửa viện kia.
- Quấy rầy đến cô rồi?
Khương Phàm cười chào hỏi.
- Khương Phàm? Cái tên này có chút quen thuộc nhỉ.
Tiểu cô nương ngoài viện nhíu mày, chăm chú suy tính.
- Thải nhi, ngươi đi mau đi.
Thường Lăng liên tục nhìn mấy lần, mới xác định đó thật sự là Khương Phàm, nàng mừng rỡ đứng dậy.
Dung nhan xinh đẹp, dáng người thon dài, cái eo thon tinh tế, hai chân thẳng tắp, y phục màu lam nhạt tự nhiên phiêu động, khí chất siêu trần thoát tục như là tràn đầy cả đình viện. Khương Phàm đi đến đình viện, chúc mừng nói:
- Mấy năm không gặp, trưởng thành không tệ nhỉ, không ngờ đã là Đan Thánh.
Thường Lăng thanh lãnh nở rộ nụ cười, như lạc hà đầy trời, như phồn hoa như gấm, tươi đẹp cả tòa đình viện:
- Ta vừa là Niết Bàn cảnh tam trọng thiên, một thời gian trước vừa mới luyện ra một viên chuẩn thánh đan, người của thánh địa liền bắt đầu lấy lòng. Ta cách cảnh giới Đan Thánh chân chính còn kém, cũng kém cả tạo nghệ đan thuật. Không giống ngươi, mười sáu năm trước đã luyện ra mười lăm viên chuẩn thánh đan tại Bắc Địa.
Khương Phàm khách sáo vài câu, nói:
- Cô ở chỗ này ở đã quen thuộc chưa?
- Quen rồi, nơi này là thánh địa, là chỗ an toàn nhất. Mặc kệ bên ngoài náo làm sao, đều không ảnh hưởng tới nơi này.
Thường Lăng nhìn vị nam tử trước mặt này so với năm đó càng kiên cường hơn càng uy vũ hơn, tâm tình phức tạp nhưng lại vui mừng.
Một thời gian trước, nàng vừa mới lấy được tin tức Khương Phàm bị hãm sâu tại Thần Dụ Chi Hải, còn đang lo lắng cho an toàn của hắn, đến mức không có lòng đi luyện đan, chỉ có thể trở lại trong viện nghiên cứu đan thư.
Không nghĩ tới chỉ mới hai ba tháng ngắn ngủi, Khương Phàm lại đã đứng ở trước mặt của nàng.
- Cô muốn tiếp xúc đan thuật vấn đề cao hơn sao? Ta không phải cố ý quấy rầy cuộc sống của cô, chỉ là cảm giác cô ở lại nơi này đáng tiếc, hẳn là nên đi Sí Thiên giới.
- Sí Thiên giới...
Thường Lăng hơi suy nghĩ, lắc đầu.
- Là không muốn đi, hay là không bỏ được thánh địa?
- Sí Thiên giới là hoàng tộc Đan Đạo, nhưng trong này không thích hợp với ta.
Thường Lăng mặc dù không quan tâm chuyện thế tục bên ngoài, nhưng đối với một ít chuyện giữa đan sư, vẫn rất rõ ràng.
Sí Thiên giới mặc dù là thánh địa Đan Đạo, nhưng trong này phe phái minh xác, cạnh tranh kịch liệt, trừ phi là muốn trực tiếp bái nhập thế gia nào đó, nếu sẽ không ai truyền đan thuật cho một người ngoài?
Khương Phàm là có ý tốt, nhưng nàng không nguyện ý tới đó nhìn sắc mặt người khác.
- Nơi đó không chỉ có ngũ đại gia, còn có Giới Chủ, cũng có một vị Luyện Đan sư rất đặc biệt. Nếu như cô nguyện ý cùng ta đi qua, ta có thể giới thiệu vị Luyện Đan sư đặc biệt nhất Sí Thiên giới kia cho cô, nhưng cô có thể trở thành đệ tử của ngài ấy hay không, thì cần sự cố gắng của cô.
- Luyện Đan sư càng đặc biệt?
- Ta đặc biệt đến Ly Hỏa thánh địa, kỳ thật chính là đáp ứng yêu cầu của người, đến mang cô đi qua.
Thường Lăng chăm chú nhìn Khương Phàm một lát:
- Là ngươi tiến cử ta đi.
Khương Phàm chân thành nói:
- Đúng là ngài ấy tự mình khâm điểm, đi cùng ta đi. Nếu như cô không thích ứng được, thì có thể lấy trở về bất cứ lúc nào, nhưng ta cam đoan, cô chắc chắn sẽ không hối hận.