Phượng Bảo Nam đưa mắt nhìn bọn hắn đi vào trong bóng đêm, có cảm giác xúc động muốn cứu bọn hắn, nhưng lại nhịn được.
Khắp nơi đều có giao dịch nô lệ, dính đến thế lực hắc ám khổng lồ.
Coi như hôm nay hắn cứu bọn hắn, bọn hắn không đến hừng đông đã có thể bị bắt lấy một lần nữa, giam giữ tại nơi khác. Thậm chí có khả năng bởi vì mình lỗ mãng để bọn hắn gặp phải chuyện càng bi thảm hơn.
- Khương Phàm! Bên trái đằng trước!
Giọng Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
Khương Phàm kéo Phượng Bảo Nam đi đến phía trước.
Xuyên qua rừng rậm, phía trước là tòa thạch ốc đơn sơ, lẻ loi trơ trọi tọa lạc ở nơi đó.
Thạch ốc giống như là cửa hàng cỡ nhỏ, treo đèn lồng đỏ như máu, trong cánh rừng mờ tối có vẻ hơi âm trầm.
Đan Hoàng nói:
- Ngươi cảm thấy sao? Một loại âm khí.
Khương Phàm đi qua phía thạch ốc:
- Nơi này nhìn một chút cũng cảm thấy âm trầm, còn cần cảm nhận sao?
- Một loại âm khí có thể kích thích đến linh hồn, đó là đồ trong Địa Ngục.
Đan Hoàng là hồn niệm, giao hòa cùng linh hồn Khương Phàm, rất rõ ràng có thể phân biệt ra được rốt cuộc là cảm giác ý thức thuần túy, hay là linh hồn xúc động.
- Ồ?
Khương Phàm đi đến thạch ốc, bên cạnh cửa có một con mèo đen gầy yếu nằm sấp, toàn thân không hề có một chiếc lông, đen như mực, giống như cùng hòa làm một thể bóng đêm.
Một tiếng "Meo" thanh thúy truyền vào trong phòng.
Trong phòng so với bên ngoài nhìn còn rộng rãi hơn, phía trên thạch giá sạch sẽ trưng bày rất nhiều vật ly kỳ cổ quái.
Một nữ hài cao gầy thân mặc áo đen ngồi tận cùng bên trong, vuốt vuốt một thanh binh khí sắc bén, không ngẩng đầu, thuận miệng nói:
- Xem trọng cái gì, đến nơi đây trả tiền.
- Vẫn rất xinh đẹp.
Phượng Bảo Nam quan sát vào bên trong.
Nữ hài nhi nghe được, lông mi thật dài vụt sáng, cười nhạt nói:
- Bản điếm cự tuyệt đùa giỡn. Nếu không, phải tiếp nhận trừng phạt nha.
- Trừng phạt cái gì?
Phượng Bảo Nam lại nhìn, nữ hài nhi xác thực rất xinh đẹp, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, giống Kiều Linh Vận của hắn, có loại mỹ cảm thần bí, để cho người ta khắc sâu ấn tượng.
- Đùa giỡn một chút, một cái cánh tay. Muốn thử xem không?
Nữ hài nhi cười nói, từ bên cạnh kéo qua một cái mộc bài, trên đó viết... Ác Nhân cốc.
Phượng Bảo Nam tranh thủ thời gian ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở Khương Phàm:
- Bên trong Vân Vụ Sơn Tùng có cửa hàng Ác Nhân cốc tự mình kinh doanh, đây chính là một trong số đó.
Khương Phàm đi lòng vòng bốn chỗ, cuối cùng lại nhìn về nữ hài nhi.
Nữ hài nhi mặc áo choàng màu đen, để da thịt trắng tuyết đã nổi bật càng thêm chói mắt, cổ áo có chút rộng mở, treo một cái ngọc châu màu đen.
Khương Phàm nhìn kỹ một chút, đi qua nữ hài nhi:
- Cô nương, mạo muội hỏi một câu, ngọc châu ở cổ áo bán không?
- Là mạo muội. Hỏi lại coi như đùa giỡn nha.
Nữ hài nhi vẫn đang đùa bỡn đao nhọn của mình, không có giương mắt.
- Cô nương, ra cái giá.
Khương Phàm đem ngọc bài Kiều gia để xuống trên bàn, đẩy lên trước mặt nữ hài nhi.
Nữ hài nhi rốt cuộc cũng buông đao xuống, nhíu mày nhìn Khương Phàm, lại nhìn ngọc bài.
- Người Kiều gia sao.
- Con rể Kiều gia, Khương Phàm. Vị này là Phượng Bảo Nam.
- Phượng Bảo Nam ngược lại là đã nghe qua, Khương Phàm... Ta vừa chờ đợi trong phòng này một tháng, Kiều gia lại chọn rể rồi?
- Chiêu mới. Cô nương, cầm ngọc bài đến Kiều gia, ngươi tùy tiện ra giá.
- Ai chiêu đó.
Nữ hài nhi đánh giá Khương Phàm, nhìn coi như anh tuấn, lại cảm giác có chút cường thế.
- Kiều Vi Nhi.
- Ta đây ngược lại có chút ngoài ý muốn? Kiều Vi Nhi kia nhu thuận đáng yêu, vậy mà lại thích loại như ngươi đây?
- Ta muốn ngọc châu, cô tùy tiện ra giá.
- Ngọc châu này của ta cứ đáng tiền như vậy?
Nữ hài nhi ngồi vào trên ghế mây, nhếch lên cặp đùi đẹp thon dài, đầu ngón tay nắm chặt ngọc châu nhẹ nhàng vuốt vuốt.
- Ta thích, nó liền đáng giá.
- Ngươi biết nó là cái gì không?
- Chẳng lẽ cô nương biết?
- Hì hì, nếu ta đến trước cửa Kiều gia muốn giá quá phận, Kiều gia sẽ không truy sát ta chứ?
Nữ hài nhi cười nhìn Khương Phàm.
- Kiều gia không cần thiết bởi vì chút chuyện nhỏ này mà trêu chọc Ác Nhân cốc.
- Vậy cũng đúng.
Nữ hài nhi tiếp tục nhìn Khương Phàm, một hồi lâu mới nói:
- Ngươi mua mười món đồ, hạt châu này ta đưa ngươi.
- Thành giao!
- Ngươi không hỏi giá một chút?
- Đồ ta thích, không hỏi giá.
- Hì hì, vẫn rất sảng khoái.
Nữ hài nhi chỉ chỉ thạch giá bên trái.
Khương Phàm tùy tiện cầm mười cái, bỏ lên trên bàn.
- Ta là không khi dễ ngươi nha, đây đều là đồ tốt.
Nữ hài nhi tính một cái, nở nụ cười xinh đẹp:
- Hai mươi chín vạn tinh tệ.
- Bao nhiêu?
Phượng Bảo Nam trừng mắt, đen, quá đen.
Hai mươi chín vạn.
Mình đường đường đại nữ tế Kiều gia, lại là Thánh linh văn, một năm Kiều gia mới cho hắn ba mươi ngàn tinh tệ.
- Thành giao, đi Kiều gia lấy.
Khương Phàm phóng ngọc bài tới trong tay nữ hài nhi.
- Có ý tứ.
Rốt cuộc nữ hài nhi cũng lấy ngọc châu xuống, giao cho Khương Phàm.
Khương Phàm nhận lấy ngọc châu cùng mười món bảo bối, rời khỏi thạch ốc.
Phượng Bảo Nam bước nhanh cùng ra ngoài:
- Hạt châu này có cái gì thần kỳ? Hai mươi chín vạn đó, huynh ngay cả nữ hài nhi kia đều có thể mua lại.
- Đây là Hoàn Hồn Châu! Chiêu hồn dưỡng hồn! Đồ tốt!
Khương Phàm mang trên mặt mấy phần ý cười.
Đan Hoàng vừa mới nói cho hắn biết, thứ này mặc dù không phải dùng luyện chế thuốc thuốc giải, nhưng nó có hiệu quả rất đặc biệt.
Nếu như đưa tới bên cạnh "Người chết", có thể làm cho linh hồn đang tiêu tán dừng lại ngắn ngủi. Nếu như đem máu tươi "Người sống" cùng "Người chết" hòa tan vào nhau, giữa linh hồn của nhau còn có thể sinh ra liên hệ rất vi diệu.
Nói cách khác, linh hồn "Người chết" có thể nghe được tiếng "Người sống".
Khương Phàm mang nụ cười trên mặt, ánh mắt lại mông lung.
Tình huống của Kiều Hinh đã tương đương với "Tử vong", nhưng linh hồn vẫn luôn ở đó. Hắn không cần phải chiêu hồn Kiều Hinh, hắn chỉ cần nói