- Không nôn nóng, ta bây giờ hạ lệnh, ba năm sau chấp hành.
- Làm cái gì?
- Tập kích Huyền Nguyệt hoàng triều của Tây Bộ.
- Hoàng tộc, tiến công, hoàng tộc? Đây chính là chiến tranh!
Đôi mắt đẹp của Hướng Vãn Tình chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm mắt Khương Phàm, muốn xác định đây là câu nói đùa, hay là mục đích thực sự.
- Thế nào, làm không được?
- Dựa theo quy củ, bọn hắn nhất định phải tiếp nhận lời mời, nhưng...
- Ta cho bọn hắn thời gian ba năm chuẩn bị, trong vòng ba năm chế tạo ma sát, gây nên hỗn loạn, thời gian ba năm vừa đến, tiến công hoàng triều, nhất định phải đánh vào hoàng thành. Yêu cầu này, bọn hắn có thể làm được không?
Hướng Vãn Tình nhìn Khương Phàm, thật lâu không nói gì.
Khương Phàm cũng chờ lấy câu trả lời của nàng.
Mặc dù Bất Tử Thiên Bia có thể ra lệnh cho Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, Đại Tự Tại điện làm bất cứ chuyện gì cho hắn, nhưng có một điều kiện tiên quyết, chính là có thể trong giới hạn chịu đựng của bọn hắn.
Tiến công hoàng tộc?
Chuyện này bằng với là nhấc lên chiến tranh giữa hoàng tộc, không chỉ có để hai bên triệt để trở mặt, còn có thể sẽ liên luỵ đến thế lực khác.
Tấn công thì dễ dàng, nhưng hậu quả khó có thể chịu đựng được!
Hướng Vãn Tình thật không nghĩ tới Khương Phàm lại biết chơi lớn như vậy:
- Huyền Nguyệt hoàng triều thế yếu, xếp hạng cuối cùng trong hoàng tộc Thương Huyền. Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, bất kỳ một cái nào chỉ cần vận dụng khoảng bảy phần mười lực lượng liền có thể đánh hoàng thành bọn hắn tới dưới chân. Nhưng, ngươi cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ sẽ tiếp nhận? Hay là Chí Tôn Kim Thành sẽ tiếp nhận? Lại hoặc là, Đại Tự Tại điện chúng ta sẽ tiếp nhận?
Khương Phàm nói:
- Ta có nghi vấn, cho nên tới thỉnh giáo.
Hướng Vãn Tình lắc đầu:
- Cái này ta không trả lời được ngươi. Sau khi ngươi thắng đến danh hào Võ Hầu, Đại Tự Tại điện chúng ta đã tự mình tiếp xúc cùng Hỗn Độn Tử Phủ, Chí Tôn Kim Thành, bọn hắn biểu thị nguyện ý tiếp nhận ngươi điều động, nhưng tuyệt đối không thể quá phận. Ngươi đề ra yêu cầu này, rõ ràng là quá phận không thể nào tiếp nhận được.
- Bọn hắn tình nguyện tiếp nhận Đại Tự Tại điện chế tài, bỏ ra cái giá to lớn, cũng sẽ không khởi xướng khiêu chiến với một hoàng tộc. Hoàng tộc không chỉ là có thực lực, còn có lực ảnh hưởng, còn có quan hệ mật thiết cùng rất nhiều thế lực.
- Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ khởi xướng chiến tranh, trọng thương Huyền Nguyệt hoàng triều, thế lực khác sẽ là phản ứng gì, hoàng tộc khác lại sẽ cân nhắc như thế nào? Nếu như kinh động hoàng đạo, hậu quả lại sẽ như thế nào?
- Nếu như ta khăng khăng tập kích Huyền Nguyệt hoàng triều, năng lượng cao nhất của Bất Tử Thiên Bia sẽ giúp ta làm đến trình độ gì?
- Cái này là phải nhìn ngươi là muốn giáo huấn Huyền Nguyệt hoàng triều, hay là hủy nó.
- Giáo huấn, hung hăng giáo huấn.
Mục đích chủ yếu Khương Phàm là giáo huấn, thuận tiện gây ra hỗn loạn để đoạt lại xương cốt của hắn.
Về phần vận mệnh Huyền Nguyệt, hắn sẽ đích thân đi thẩm phán.
- Ta sẽ báo tin tức lên, mau chóng trả lời cho ngươi.
- Cám ơn. Chỉ cần có thể thu thập Huyền Nguyệt hoàng triều, ta đều có thể giao ra hai khối Bất Tử Thiên Bia.
Hướng Vãn Tình sáng mắt liếc nhìn, ung dung cười nói:
- Xem ra Huyền Nguyệt hoàng triều đã gây nhầm người rồi.
- Nếu như không quấy rầy, ta còn muốn lại thỉnh giáo mấy vấn đề.
- Hỏi đi.
Hướng Vãn Tình gối lên cánh tay, cười nhẹ nhàng đánh giá Khương Phàm, càng nhìn càng thưởng thức, càng nhìn càng hài lòng.
- Cảnh giới bây giờ của Ngu Kình Thương là gì?
Khương Phàm bị nàng nhìn đến xao động, vùng đan điền đều cuồn cuộn sóng nhiệt, ép đều ép không được.
- Theo ta được biết, hẳn là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên.
- Bên trong Hỗn Độn Tử Phủ có thể làm đối thủ của ta đều có những ai. Huyết mạch mạnh hơn, thực lực cũng muốn mạnh hơn.
- Để ta ngẫm lại... ừm...
Hướng Vãn Tình hơi suy nghĩ, nói:
- Ngu Thiên Khải, Ngu Bá Khoan, còn có Ngu Thanh Dao. Ngu Bá Khoan là trưởng tử trực hệ, đại công tử của Tử Phủ, Ngu Thanh Dao là trưởng nữ trực hệ, đại công chúa của Tử Phủ. Bởi vì bọn hắn có thân phận, nhận bồi dưỡng đặc biệt, tiềm lực thật sự ngang với Ngu Kình Thương. Đáng coi trọng nhất chính là Ngu Thiên Khải, hắn là chi thứ, nhưng lại có huyết mạch mạnh nhất, thời điểm thức tỉnh đã được nhận định thành Thiên phẩm.
- Thiên phẩm?
Khương Phàm có chút nhíu mày, huyết mạch có thể so với thiên văn?!
- Hỗn Độn Tử Phủ là truyền thừa huyết mạch, có thể tiếp tục thăng hoa, tiếp tục tăng cường, giống những kẻ như Ngu Kình Thương kia, chỉ cần cơ duyên đúng chỗ, tài nguyên đầy đủ, đều là có khả năng thăng hoa đến Thiên phẩm.
- Đương nhiên, thật sự là vô cùng khó khăn. Lấy nội tình cùng tài nguyên mà Chí Tôn Kim Thành khống chế mới miễn cưỡng có thể bảo đảm mỗi đời hai người. Nhưng Ngu Thiên Khải thức tỉnh chính là Thiên phẩm, loại tình huống này là cực kỳ hiếm thấy, cũng nhất định sẽ vô cùng cường đại.
- Chỉ là, hắn là người mạnh nhất hiện tại của Hỗn Độn Tử Phủ, nhưng rất ít khi lộ diện ở bên ngoài. Ta không xác định được cụ thể cảnh giới của hắn, nhưng hẳn là tại tam trọng thiên. Nếu như ngươi may mắn, bọn hắn sẽ phái Ngu Thanh Dao tới, nàng đúng lúc là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên, ngươi bao nhiêu còn có chút phần thắng. Nếu như ngươi không may, rất có thể Ngu Thiên Khải sẽ tự mình tới.
Hướng Vãn Tình nhẹ nhàng lung lay bàn chân đáng yêu, lộ ra bộ dáng hoạt bát hiếm thấy:
- Bây giờ có hối hận mình xúc động rồi hay không?
Khương Phàm im lặng không nói.
Hướng Vãn Tình nhìn hắn ngẩn người, nở nụ cười xinh đẹp:
- Sợ hãi sao? Nếu như ngươi cầu xin ta, ta có thể tự mình ra mặt, đặt Ngu Thiên Khải ở Hỗn Độn Tử Phủ. Như thế, ba ngày sau, ngươi sẽ liền đối mặt với Ngu Thanh Dao.
- Ta là đang nghĩ, ta cần đặt cược như thế nào mới có thể xứng với Thiên linh văn của Ngu Thiên Khải.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng, cáo từ rời khỏi.
- Đầu tiên chờ chút đã!
Hướng Vãn Tình đứng dậy, dáng dấp yểu điệu đi đến phía Khương Phàm.