Chương 220: Phục sát trong đêm tối (1)
- Nó hiện tại không có được kiểm tra đo lường còn có chút giá trị 'Thần bí', chờ kiểm tra đo lường xong, ta cược ngươi một trăm cũng đều không bán được.
- Tiểu gia hỏa, nơi này không phải nơi cò kè mặc cả, ngươi đi đi.
Chủ quán đưa tay tiễn khách, thái độ rất kiên quyết.
- Không bán??
- Thật không bán!
- Một ngàn, ngươi có thể nghĩ rõ ràng.
- Ngươi có thể đi!
Khương Nghị liếc mắt nhìn hắn.
- Ba ngàn!!
Chủ quán quả quyết gật đầu:
- Thành giao!!
Yến Khinh Vũ ở bên cạnh trực tiếp trợn mắt trừng một cái.
- Hảo hảo thu về.
Khương Nghị ném cho chủ quán ba mươi khối tinh thạch thượng phẩm, từ bên trong một đống tạp hoá nhặt lên quyền sáo.
- Tinh thạch thượng phẩm?
Chủ quán hai mắt tỏa sáng, ở cái này chợ đen có rất ít người dùng tinh thạch phẩm chất này giao dịch, trừ phi là đệ tử tinh anh đến từ đại tông đại phái.
Ha ha, kiếm lợi lớn!
Một tảng đá vụn bán giá trên trời!
Mà giá trị bản thân tinh thạch thượng phẩm, cũng không phải một trăm tinh thạch trung phẩm. Khương Nghị bưng lấy quyền sáo nặng nề, trong lòng kích động.
Kiếm lợi lớn!
Nó rất có thể thật đến từ cổ thành dưới mặt đất!
Khương Nghị hài lòng thu lấy quyền sáo.
- Có tam văn Tuyết Liên không? Nhất định phải là tam văn thành thục.
Chủ quán hài lòng thu tinh thạch thượng phẩm.
- Tuyết Liên rất nhiều, tam văn... Hình như chỉ có một gốc.
- Ta muốn.
- Ngươi chờ một lát.
Chủ quán gật đầu cười, ra hiệu người phía sau cầm tới.
Khương Nghị hạ giọng.
- Các ngươi nơi này có độc dược không?
- Ta không muốn!
Yến Khinh Vũ lập tức lôi kéo hắn.
- Ta muốn.
Khương Nghị khăng khăng muốn mua.
Bình thường chào hỏi kẻ địch, kẻ địch không biết xấu hổ không cần thiết cho hắn mặt mũi.
- Nơi này là chợ đen, vật như vậy, mọi nhà đều có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Chủ quán đi đến kệ hàng bên cạnh, chỉ chỉ:
- Đều là ở đây!
- Nhiều như vậy?
Khương Nghị trừng to mắt, không hổ là chợ đen.
Trên kệ hàng vậy mà bày đầy bình bình lọ lọ, lít nha lít nhít, ít nhất có đến mấy trăm bình.
Ngưng Huyết Đan, Mê Hồn Tán, Hóa Cốt Thủy, Xà Triền Đằng, Thập Hương Nhuyễn Cốt Tán, đủ các loại.
Chỉ xem danh tự cũng cảm giác toàn thân run rẩy.
Bên cạnh mỗi bình cũng đều phối thêm thuốc giải.
- Mấy bình này, có thể khuếch tán trong không khí. Mấy bình này, có thể bôi trên vũ khí. Mấy bình này, nhét trong miệng.
Lão nhân chỉ vào độc dược giới thiệu cho Khương Nghị.
- Bất quá đây đều là độc dược có chút bình thường, ảnh hưởng rõ ràng đối với Linh Anh cảnh, nhưng đối với Linh Nguyên cảnh thì ảnh hưởng không lớn. Còn Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên trở lên, cơ bản là không có hiệu quả gì.
- Ta muốn loại Hóa Cốt Thủy này, loại Xà Triền Đằng này, loại Mê Hồn Tán này.
Khương Nghị chọn ba loại độc dược, mỗi loại đều là mười bình, đều kín đáo đưa cho Yến Khinh Vũ.
- Ta không muốn!
Yến Khinh Vũ vô cùng kháng cự.
Đây là lần đầu tiên Khương Nghị đưa cho nàng thứ gì đó, vậy mà lại là đưa độc dược?
Cái người này là thế nào!
- Cất lấy, có cần hay không thì tùy cô.
Một người áo đen đi tới:
- Đây là tam văn Tuyết Liên.
Khương Nghị cất kỹ Huyết Đàn cùng Tuyết Liên, sau đó rời khỏi hang đá, thăm viếng những cửa hàng khác.
Từ lúc đến cho đến khi vào đêm đêm khuya, Khương Nghị đã vòng vo hơn sáu mươi nhà, hết thảy cầm xuống sáu cây. Hắn còn không để ý Yến Khinh Vũ đang mâu thuẫn, cố gắng nhét cho nàng rất nhiều ám khí như phi tiêu, độc châm....
Yến Khinh Vũ giải thích thế nào, ám chỉ thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng cũng nhận lấy.
- Chúng ta khi nào thì đi?
Yến Khinh Vũ có chút không ở lại được nữa.
Bầu không khí nơi này quá tối đen quá quỷ dị. Nàng lại còn thấy được bán người sống!
Rất nhiều nữ hài bị bắt ăn mặc xinh đẹp được coi như một món hàng hóa cũng ở đó.
- Lại mua thêm vài gốc tam văn Tuyết Liên.
- Ngươi mua nhiều Tuyết Liên như vậy để làm gì?
- Luyện đan.
- Ngươi còn biết luyện đan?
Lúc này, một người bên cạnh hất lên áo choàng đi qua người Khương Nghị:
- Có người tiếp cận các ngươi! Là Mộ Dung Xung Thiên Cương tông, hết thảy sáu người!
Khương Nghị vừa quay đầu lại, người kia đã rời khỏi hang đá, biến mất trong bóng tối.
Thanh âm có chút quen thuộc. Nhưng nhất thời không nhớ tới là ai.
- Mộ Dung Xung là ai?
Yến Khinh Vũ cũng nghe được lời nhắc nhở.
- Đối thủ một mất một còn. Ăn chút đan dược, điều trị thân thể, chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Khương Nghị làm bộ như cái gì cũng đều không có phát sinh, không để lại dấu vết đưa mấy khỏa đan dược vào trong miệng.
- Rất mạnh sao?
Yến Khinh Vũ rất tỉnh táo, tùy ý lật tới lật lui đồ vật trên kệ hàng.
- Đệ tử thiên tài Thiên Cương tông, lục phẩm Thú linh văn, Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên. Mấy tên bên cạnh hắn kia cũng hẳn là Thú linh văn.
Khương Nghị thầm than có phiền toái.
Thú linh văn của Mộ Dung Xung là Bạch Lang, khứu giác cực kỳ nhạy cảm. Một khi tiếp cận con mồi, chắc chắn sẽ cắn gắt gao.
Thú linh văn?
Trong lòng Yến Khinh Vũ căng thẳng, Thú linh văn giai đoạn Linh Anh cảnh cùng Linh Nguyên cảnh ưu thế vô cùng đột xuất, nhất là sâu trong rừng rậm.
Khương Nghị dạo qua một vòng, rời khỏi hang đá, hắn làm bộ tùy ý quét một vòng người đến người đi tại chợ đen, thật đúng là đã thấy được sáu tên đang ngừng chân quan sát người áo đen nơi này.
Đối phương nhìn thấy hắn trông qua, đều theo bản năng tránh khỏi ánh mắt, còn hướng ra xung quanh tản ra.
- Đi!!
Khương Nghị bắt lấy Yến Khinh Vũ, lập tức di chuyển vào đám người.
- Chúng ta về Thiên Sư tông sao?
Yến Khinh Vũ cảnh giác đám người xung quanh.
- Ta giết đệ đệ hắn. Hắn là đến đòi mệnh ta. Nơi này cách Thiên Sư tông hơn bảy trăm dặm, ta không bay về được.
Mặc dù Khương Nghị có được hỏa dực, nhưng tiêu hao Linh lực rất nhiều, chỉ có thể sử dụng trong thời gian ngắn ngủi, không có khả năng vung hỏa dực, cuồng xông bảy trăm dặm.
- Nghênh chiến?
Yến Khinh Vũ hiểu rất rõ tính tình Khương Nghị, tên điên này tám phần là muốn liều mạng.
- Chúng ta không phải có thuốc độc sao, thời điểm bọn hắn tới thì...