Chương 427: Bầu trời thở dài
Hai tay của hắn đang rướm máu, máu tươi không ngừng liên tục tràn vào thạch kiếm, thạch kiếm rất an tĩnh, lại không ngừng dâng lên sắc xanh quỷ dị, xông vào thân thể của hắn.
Dạ An Nhiên nhìn sang.
- Cổ La? Thạch kiếm kia có cái gì không thích hợp sao?
Hai tay Cổ La càng nắm càng chặt, bởi vì mất máu mà sắc mặt đã vô cùng tái nhợt.
Hắn kinh ngạc nhìn qua phía trước, con ngươi tan rã, biểu hiện ngây ngốc, chỉ có kiếm văn trên trán càng ngày càng trở nên sáng tỏ.
Nhưng xung quanh kiếm văn lại xuất hiện từng vết tích màu xanh quỷ dị, cứ như đang quấn quanh nó, lại hình như đang ăn mòn nó.
- Cổ La!
Dạ An Nhiên phát giác chuyện không đúng, nhanh bước tới.
Cổ La bừng tỉnh, cúi đầu nhìn thạch kiếm trong tay, trên khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra sự hoảng sợ.
- Ngươi làm sao thế?
Dạ An Nhiên đi đến trước mặt hắn mà giật nảy mình.
Chỉ mới không gặp một lát mà đã gầy đi rất nhiều, nói da bọc xương cũng đều không đủ. Hốc mắt còn hãm sâu, mặt tái nhợt không còn chút máu, lại mang theo mấy phần thanh khí, giống như người chết.
Yến Khinh Vũ và Khương Uyển Nhi cũng kỳ quái đi tới, nhìn thấy bộ dáng Cổ La thì đều không hẹn mà cùng che miệng lại, đây là thế nào?
Cổ La giật giật khóe miệng, cứ như răng cũng đều muốn lung lay:
- Thanh kiếm này hút huyết nhục của ta.
- Còn không mau ném đi nó.
Dạ An Nhiên lập tức muốn đá văng thạch kiếm, lại bị Cổ La tranh thủ thời gian ngăn lại.
- Ta hình như đã cùng nó nhận chủ.
Cổ La ôm lấy thạch kiếm, trên mặt hoảng sợ biến thành nụ cười quỷ dị.
- Ngươi, nhận chủ?
Yến Khinh Vũ nghe hắn, nhìn hắn cười lại cảm giác sợ hãi.
- Không không, nó... cùng ta nhận chủ.
- Ngươi khẳng định không có việc gì?
Dạ An Nhiên nhìn thạch kiếm, lại nhìn lại Cổ La.
Thoạt nhìn thạch kiếm đúng là không sao, nhưng dáng vẻ ngươi đây cũng không giống như không có chuyện gì.
Cổ La ăn vào mấy viện đan dược điều bổ khí huyết:
- Không có việc gì, ta nhặt được bảo vật rồi.
Đao Hoàng vòng quanh Cổ La vài vòng, cảm nhận được mấy phần bất an.
Dạ An Nhiên trao đổi ánh mắt với hai người kia, bảo bối gì lại đem người hút thành thế này.
- Xong rồi!
Tiêu Phượng Ngô ở bên kia reo hò một tiếng, sau đó liền vọt vào trong sơn cốc.
- Huyết khí cái móng vuốt này rất được đấy.
Khương Nghị đem một viên huyết đan lớn chừng quả đấm ném cho Tiêu Phượng Ngô.
- Oa... thật dễ chịu!
Tiêu Phượng Ngô tham lam hút huyết khí trong huyết đan, huyết dịch khắp người đều nóng lên. Từ sau khi ăn mấy viên huyết đan trước mấy ngày, hắn đơn giản đã mê thứ mùi này. Không chỉ có thể điều bổ huyết khí, còn có công hiệu thần kỳ giúp khỏe mạnh gân cốt, đối với Thú linh văn như hắn mà nói quả thực là bảo dược đại bổ.
- Cổ La sao thế?
Khương Nghị vừa muốn đi ra bên ngoài thu hồi thiết thuẫn, ngoài ý muốn thấy được Cổ La như người chết.
- Thạch kiếm nhận chủ, hấp thu huyết khí, điều dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.
Cổ La nhấc thạch kiếm trong tay lên, cười nói:
- Ta ở Thiên Khải bí cảnh đã tìm được cơ duyên thuộc về ta.
- Chúc mừng. Trên trời rơi xuống được thạch kiếm rất có thể ẩn giấu bí mật nào đó.
Khương Nghị không nghĩ nhiều, ngồi xổm ở phía trước thiết thuẫn đụng đụng sợi rễ đang nằm thoải mái ở phía trên hấp thu lực lượng kim loại, cùng thu bọn hắn vào thanh đồng tiểu tháp.
- Ta sẽ quý trọng ngươi.
Cổ La nhẹ vỗ về thạch kiếm, há lại chỉ có bí mật nào đó, quả thực là bí mật cực kỳ to lớn.
Dạ An Nhiên đi đến bên cạnh Khương Nghị, nói khẽ:
- Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?
- Vẫn tốt mà, thời điểm ta cùng đỉnh lô nhận chủ, thiếu chút nữa cũng bị hút khô, chỉ là không có khoa trương như Cổ La thôi.
Đúng vào lúc này, bầu trời lại lần nữa oanh động, chấn thiên động địa, kinh hãi rất nhiều mãnh thú đều thấp thỏm lo âu.
Lúc thí luyện giả các nơi đang xem xem lại có bảo bối gì rơi xuống, bất chợt, mây mù cuồn cuộn giữa bầu trời liên tiếp xuất hiện hai đoàn vòng xoáy, to như hồ nước, trong vòng xoáy lấp lóe cường quang như có lôi điện, có nhật nguyệt tinh thần, tràn ngập uy thế làm cho dân chúng sợ hãi. Tựa như là Thương Thiên đang mở hai mắt ra, nhìn trộm thế giới này.
Thạch kiếm trong tay Cổ La khẽ run lên, trước tiên là dung nhập vào thân thể Cổ La, chìm vào khí hải.
Vòng xoáy chậm rãi hạ xuống, như đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng lại như đã chạm đến cấm kỵ của Thiên Khải bí cảnh, mây mù nhanh chóng bạo động khắp bốn phương tám hướng hội tụ ở nơi đó, lấp đầy vòng xoáy.
Vòng xoáy không hề kháng cự, mặc cho mây mù nuốt hết nó.
Tuy nhiên trước khi bọn chúng hoàn toàn tiêu tán, đám người Thiên Khải bí cảnh rõ ràng nghe được vài tiếng nói nhỏ như ẩn như hiện, giống như đến từ trên trời.
- Ngươi đa nghi rồi. Hắn hẳn là chết rồi.
- Chỉ mong là thế... Chuẩn bị báo với Minh tộc, bọn chúng...
Thiên Khải bí cảnh lâm vào bình tĩnh thật lâu, rất nhiều thí luyện giả đều cho rằng mình đã nghe lầm, hoặc là ảo giác.
Kẻ nào chết rồi?
Trận ác chiến vừa rồi kia, chẳng lẽ đang vây bắt lấy người nào sao?
Minh tộc?
Cái gì là Minh tộc!
- Trên trời thật sự có Thần Linh sao?
Khương Uyển Nhi ngước nhìn bầu trời, thì thào khẽ nói.
Yến Khinh Vũ lắc đầu nói:
- Nơi đó hoàn toàn không giống với thế giới này, không có quan hệ với chúng ta.
Khương Nghị nhìn qua bầu trời đã khôi phục lại bình tĩnh, nơi đó... Có liên quan tới ta.
Bởi vì Cổ La cần điều trị, Tiêu Phượng Ngô cần luyện hóa huyết đan, bọn hắn đành ở chỗ này nghỉ ngơi ba ngày, sau đó mới lại vào rừng rậm, tiếp tục xông xáo, tìm kiếm cơ duyên.
Dạ An Nhiên mới đầu còn lo lắng Cổ La, nhưng sau khi quan sát cẩn thận thì thực sự không nhìn ra vấn đề gì.
Sau khi Lý Dần 'Tự học thành tài' phóng xuất ra Mãnh Hổ Quyền, lực chú ý của mọi người cũng đều thật sự bỏ vào cái tên gia hỏa kỳ lạ này.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Sau khi Tiêu Phượng Ngô tự mình cảm nhận uy lực của Mãnh Hổ Quyền thì càng kinh ngạc hơn.
Đây cũng không phải là chỉ có hình dáng, mà còn có được lực va đập và lực bạo tạc thật sự, không có gì khác biệt so với Mãnh Hổ Quyền của Khương Nghị.
- Ta tên Lý Dần, những cái khác đều không nhớ rõ.