Chương 784: Người của trăm năm trước (2)
Nam tử tóc dài đứng ngoài ba mươi dặm đạp tung mặt đất, phóng lên tận trời, Yêu khí thao Thiên sôi trào, tràn ngập kinh thế sát uy, bổ nhào tới phía Khương Nghị.
- Ta đã nói ngươi không nên làm loạn!
Đan Hoàng trong ý thức hải Khương Nghị đều cảm thấy trùng kích khủng bố đập vào mặt.
Khương Nghị tê cả da đầu, chấn mở hai cánh, bay lên trời cao.
- Khương Nghị?
Bọn người Tiêu Lạc Lê trên lưng Thương Thiên Tước cùng nhau kinh hô, trước tiên liền nhận ra được.
- Hỗn đản này hạ dược?
- Hắn lấy ở đâu ra thứ ác độc như vậy!
- Súc sinh!
Bọn người Tiêu Lạc Sư tức giận không kiềm chế được, còn tưởng rằng là linh quả sinh ra ảnh hưởng, không nghĩ tới lại là thuốc độc!
Thế nhưng, khi bọn hắn kích động, máu chảy toàn thân lại tăng tốc, loại cảm giác tuyệt vời kia lại lần nữa cuốn tới.
Bao gồm cả Tiêu Lạc Lê, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở chỗ đó, phát ra tiếng ngâm khẽ.
Bọn người Tiêu Lạc Sư thì trong nháy mắt lại trừng mắt lên, nóng bỏng nhìn chằm chằm các nàng, bị thanh âm tuyệt vời này kích thích nóng nảy đến kích động.
Tiếp theo, năm nữ hài tử toàn bộ sụp đổ thét lên.
Các nàng không phải công chúa thì cũng chính là quý nữ, trong hoàng triều đều là tình nhân trong mộng để cho người ta cúng bái, hâm mộ, chưa từng có cử động xấu hổ như vậy.
- Khương Nghị, ta phải giết ngươi!
- Giết ngươi!
Năm vị nữ hài tử phát điên gào thét, hận thấu tên súc sinh kia.
- Đừng hét nữa! Còn có bao nhiêu đan dược tĩnh tâm, toàn bộ lấy ra!
Lăng Thất Tung tức giận la lên, trước tiên phải ổn định cảm xúc mới là quan trọng, bằng không hắn thật không khống chế nổi mà muốn lột sạch Tiêu Lạc Lê.
Ầm ầm...
Yêu khí ngập trời, như giang hà lao nhanh, như đại dương mênh mông lên sóng lớn, cách rất xa đã bao phủ Khương Nghị.
Toàn thân Khương Nghị run rẩy, máu tươi ngược dòng phun ra chỗ thủng, kêu thảm rơi xuống rừng rậm.
Nam tử tóc dài từ trên trời giáng xuống, trong hai mắt nộ trừng bò đầy tơ máu, không đợi đụng phải Khương Nghị, chỉ là cỗ khí tức kia liền để Khương Nghị cảm giác giống như là muốn nát.
- Một Di Lạc cổ địa non nớt! Lão tử đã cảnh cáo các ngươi, đừng tới chọc ta!
Nam tử giơ lên nắm đấm, kéo thẳng đến đầu Khương Nghị, dưới sự tức giận, muốn trực tiếp oanh sát.
- Di Lạc cổ địa là cái gì, ta không phải Di Lạc cổ địa, ta là Vô Hồi thánh địa.
Khương Nghị kinh hồn kêu to, cưỡng ép điều động linh lực, muốn kích thích linh vũ Khổng Tước chỗ yết hầu.
Nam tử bỗng nhiên phanh nắm đấm lại, nhưng yêu khí cuồng liệt cùng kình phong vẫn vô tình đánh bay Khương Nghị ra ngoài, trực tiếp nện vào trong núi đá trước mặt.
- Khụ khụ...
Khương Nghị cưỡng ép ngăn chặn linh vũ suýt chút nữa đã bị đánh thức, chật vật leo ra, không đợi đứng vững, máu tươi cuồn cuộn mà ra, ngồi ở chỗ đó, xương cốt toàn thân như đã nát hơn phân nửa.
Nam tử này quá mạnh!
Nam tử đưa con mắt phiếm hồng tiếp cận Khương Nghị:
- Ngươi nói cái gì, Vô Hồi thánh địa? Vô Hồi thánh địa Nam Bộ? Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lại mở ra sao?
Khương Nghị kịch liệt thở dốc, miệng đầy máu tươi:
- Vừa mở ra.
Khả năng nam tử này đã ngủ say quá lâu, ý thức có chút hoảng hốt, cũng có thể là bị thuốc độc kích thích tinh thần, có chút hỗn loạn.
Hắn dùng sức lung lay đầu, mới nói:
- Làm sao thánh địa Nam Bộ các ngươi lại tới Vĩnh Hằng Thánh Sơn này?
- Chúng ta được tôn chủ Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa mời, tiến Vĩnh Hằng Thánh Sơn lịch luyện.
Khương Nghị đút đan dược vào trong miệng, bổ sung huyết khí, điều trị thương thế.
- Vì sao Đại Diễn thánh địa mời các ngươi?
Nam tử trừng trừng hai mắt, lấp lóe tinh mang, phát ra khí thế cường đại.
- Liên minh Thánh Địa Nam Bộ ra chút nhiễu loạn, Đại Diễn thánh địa được mời đi qua lắng lại. Sau đó Đại Diễn Thánh Chủ cũng đã mời chúng ta cùng đi đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn lịch luyện.
Khương Nghị điều trị huyết khí, cũng ngưng tụ linh lực, tùy thời chuẩn bị lại kích thích văn ấn linh vũ chỗ yết hầu.
- Đã bao nhiêu năm.
Nam tử dần dần tản ra khí thế nóng nảy, thanh âm đều đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Cái gì?
- Khoảng cách lần trước Vĩnh Hằng Thánh Sơn mở ra, đã trôi qua bao nhiêu năm.
- Nói là hơn một trăm hai mươi năm.
- Hơn một trăm... hai mươi năm...
Nam tử hoảng hốt, bất tri bất giác, vậy mà đã qua đã nhiều năm như vậy à.
- Tiền bối, ngài là ở lại từ lần trước sao?
Khương Nghị hỏi dò.
Nam tử tiếp cận Khương Nghị:
- Tiểu tử ngươi mang theo thuốc độc trong người? Tử đệ thánh địa luân lạc tới trình độ ti tiện này như ngươi sao?
Khương Nghị dở khóc dở cười:
- Ngài nghe ta giải thích. Ta là trên đường nhặt được thi thể của một con Quỷ Diện Ngô Công, luyện thành dược thủy, dùng để thu thập con Hỏa Diễm Huyễn Điểu một mực muốn đuổi bắt ta kia. Không nghĩ tới lại phát hiện Thánh Nhân Quả, lại cảm thấy bên trong khả năng có Yêu thú, liền vẩy ra dược thủy, muốn kích thích Yêu thú đi ra, sau đó ta thừa cơ kiếm tiện nghi. Ta thật không biết bên trong là có người sống, nếu không tuyệt đối sẽ không dùng thứ này.
Ánh mắt Nam tử ngưng lại:
- Ngươi biết Thánh Nhân Quả?
- Ta là Luyện Đan sư.
Khương Nghị nói xong, tranh thủ thời gian chủ động xin lỗi:
- Để tiền bối khó chịu, ta nhận sai, xin thỉnh tội.
Nam tử nhíu nhíu mày, nói:
- Thánh Chủ Đại Diễn thánh địa là ai?
- Ta chỉ biết hắn là Thánh Chủ, không biết tên.
- Bọn hắn tới bao nhiêu người?
- Mười người, dẫn đội là Linh Nguyên cửu trọng thiên, Thẩm Minh Thu, nhưng hạch tâm là trưởng tử Thánh Chủ, Tô Triệt. Người cũng không tệ lắm, xem như thanh niên tuấn kiệt ít có trong thánh địa.
Khương Nghị cẩn thận quan sát đến biểu hiện của nam tử:
- Tiền bối, ngài là người của Đại Diễn thánh địa sao?
Nam tử khua tay nói:
- Ngươi có thể đi!
- Tiền bối, chuyện vừa rồi, còn xin thông cảm.
Khương Nghị xin lỗi rút đi.
- Hơn một trăm hai mươi năm sao?
Sau khi Khương Nghị biến mất, nam tử ung dung than nhẹ, thời gian trôi qua thật nhanh.