Danh Môn

Chương 511: Yêu Long Thành gặp hiểm cảnh (c)

“ Vậy chúng tôi nên làm gì bây giờ” Hai huynh đệ Bì Da Nhĩ nơm nớp lo sợ hỏi.

Cổ Lan Đức Lạp cười dài: “ Cho nên thương hội đã phải ta tới đây để dẫn đường cho các ngươi, tránh các chốt canh, kiểm tra của Đường quân. Bất quá thương hội muốn xin các người hai trăm kim tệ gọi là phí dẫn đường. Các ngươi có đồng ý không”

Các thương nhân Túc Đặc đều lấy lợi làm đầu, thậm chỉ ngay cả huynh đệ ruột thịt, cũng đem tính từng xu từng hào .. Nếu như Cổ Lan Đức Lạp đề nghị dẫn đường miễn phí thì huynh đệ Bì Da Nhĩ ngược lại sẽ không tin lời hắn nói, nhưng đằng này hắn lại thu phí, như thế anh em bọn họ lại sinh ra tin tưởng hơn. Cả hai thương lượng một chút, hai trăm kim tệ với cả thương đội thì có thể hoàn toàn chấp nhận được, suy tính đến đây, Bì Da Nhĩ liền gật đầu đáp ứng: “ Được rồi! Ta đồng ý, nhưng chỉ có điều tới khi nào quá cảnh tới địa phận Cát La Lộc chúng ta mới thanh toán tiền được không”

“ Không thành vấn đề, các ngươi cứ đi theo ta” Cổ lan Đức Lạp quay đầu một cái, trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia tàn độc vô cùng.

Cả thương đội đang từ con đường cái, giờ lại chuyển sang xé rừng, đi trên một con đường mòn. Trên mặt đất phủ đầy những lớp lá cây mục nát, chỉ có tiếng bước chân lạc đà vang vang, chứng tỏ đã rất lâu và rất ít người qua lại con đường này rồi. Đoàn người và lạc đà ấy đã rời thương đạo đi theo hướng con đường mòn ấy được chừng mười dặm rồi, tron khi đó phía trước vẫn là rừng hoang mù mịt vô phương vô hướng. Huynh đệ Bì Da Nhĩ đều cảm thấy bất an trong lòng và có dự cảm xấu. Nghĩ lại, buổi sáng nay, trên thương đạo bọn họ có gặp qua Đường quân nhưng thái độ rất hữu hảo, Đường quân cũng không hề có mưu đồ ăn chặn tiền tài của bọn họ. Hơn nữa nếu Đường quân cố tình thu ba mươi phần trăm thuế, như thế là sai trái vậy chẳng lẽ bọn họ không sợ các thương nhân đi tới Toái Diệp tố cáo hay sao”

Càng nghĩ Bì Da Nhĩ càng thấy có điều không hợp lý, ông ta khoát tay ra hiệu cho thương đội dừng lại, ông ta quay đầu hô to: “ Mau! Mau gọi cái tên cho vay nặng lãi kia tới đây cho ta”

Mới vừa rồi Cổ Lan Đức Lạp còn chạy lởn vởn ở bên ngoài mà, sau đó hình như hắn tịt lại phía sau, bây giờ chắc hắn là ở phía sau. Chờ hắn trong chốc lát mà mãi không thấy, bỗng có tiếng người từ phía cuối hô to: “ Đại Đông chủ , người kia không theo chúng ta, không thấy bóng dáng ông ta đâu nữa”

“ Đại ca, nhất định là chúng ta gặp phải tên lường gạt rồi. Đồ chó, khi trở về nhất định đệ phải tính sổ với hắn” Mã Da Nhĩ vô cùng tức giận, mắng nhiếc tên Cổ Lan Đức Lạp kia.

“ Không đúng” Bì Da Nhĩ không nhiên cất lời phủ nhận : “ Tiền chúng ta còn chưa đưa cho hắn, vậy hắn gạt chúng ta để làm gì chứ”

Ma Da Nhĩ ngẩn ngơ không hiểu: “ Vậy chuyện này rốt cuộc là thế nào đây”

Hai huynh đệ người Túc Đặc này nhìn nhau mà không thể lý giải được động cơ và mục đích của Cổ Lan Đức Lạp là gì. Bỗng nhiên từ rừng rậm xung quanh bọn họ vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, àm ầm rất đáng sợ, đồng thời ánh đao trong tay của ky binh giơ lên sáng lóa từ bốn phương tám hướng xông thẳng tới chỗ bọn họ. Tiếng xung phong, tiếng “ Giết” khiến cho nơi đây như sắp xảy ra một trường giết chóc. Những kỵ binh kia đều mặc khôi giáp của Đường quân, kẻ cầm đầu là một tên tướng của Đường quân, trông hắn khá khô ngô, nhưng ánh mắt lại vô cùng tàn độc như con sói khát máu vậy.

“ Là Đường quân” Những tên tùy tòng đang điều khiên lạc đà bị đội quân hung thần kia làm cho sợ hãi, bọn họ có kẻ rút kiếm thủ thế, có kẻ nháo nhào bỏ chạy. Còn huynh đệ Bì Da Nhĩ thì chỉ biết há mồm trợn mắt vì kinh ngạc, trong ánh mắt vô cùng sợ hãi như nhìn thấy tử thần đến gọi. Chẳng lẽ những lời mà Cổ Lan Đức Lạp nói lại là sự thật sao?

“ Chúng ta tình nguyện nộp thuế” Bì Da Nhĩ cố gắng dùng chút Hán ngữ ít ỏi của mình, để run rẩy đưa ra một thông điệp hòa bình.

Nhưng kết quả thì lại nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ, đám Đường quân này dường như chẳng thèm quan tâm gì tới tiền thuế má cả. Đáp lại lời của Bì Da Nhĩ là tiếng gào thét thảm thiết từ các tùy tùng trong thương đội. Kỵ binh Đường quân trầm mặc im lặng, bây giờ đã bắt đầu ra tay đồ sát tất cả, bọn chúng điên cuồng giết chóc, chiến đao phóng hạ không chút dung tình. Ánh đao lướt qua hoặc là thi thể đứt lìa hoặc là thân người đứt đoạn. Cách giết người ấy quả thực vô cùng tàn nhẫn.

Huynh đệ Bì Da Nhĩ lúc này như chìm xuống vực sâu vô tận, bọn họ tuyệt vọng. Đường quân chém giết, tận diệt thế này rõ ràng là muốn cướp đoạt hàng hóa của bọn họ rồi. Nghĩ tới đây cả hai huynh đệ đều quất lạc đà bỏ trốn. Nhưng tên thủ lãnh cầm đầu đã sớm nhìn ra bọn họ, khi hai huynh đệ bỏ chạy thì hắn dừng chém giết những người khác mà lao theo truy sát. Tốc độ của lạc đà dĩ nhiên là không thể bằng ngựa được, vì thế cho nên chỉ trong chốc lát tên cầm đầu kia đã đuổi kịp bọn họắn. Hắn ngồi trên lưng ngựa, vung chiến đao nhắm thẳng vào gáy của Mã Da Nhĩ. Cũng đúng lúc này Mã Da Nhĩ quay đầu lại, cả hai người thấy mặt nhau. Mã Da Nhĩ nhận ra được hắn, nên bỗng nhiên quát lớn: “ Đại ca, bọn chúng không phải là Đường quân mà là Cát La …”

Mã Da Nhĩ nói chưa hết câu thì cái đầu của ông ta đã bay mất khỏi cổ, cả phần thân thể còn lại đổ ập xuống đất. Bì Da Nhĩ nghe được những lời cuối cùng của đệ đệ mình, trong lòng ông ta đầy bi phẫn. Ông ta bỗng dừng lạc đà lại, đồng thời rút loan đao hướng đối phương xồn tới: “ Cẩu tạp chủng Cát La Lộc các người, ta sẽ liều mạng với ngươi”

Nhưng Bi Da Nhĩ đã chậm một nhịp rồi, ông ta chỉ còn kịp nhận ra ánh mắt lạnh lùng như dã lang của đối phương, sau đó không gian xùn quanh ông ta tối sầm lại, không còn nhận ra được gì nữa.

Lỗ Đặc sau khi hạ sát hai huynh đệ Bì Da Nhĩ, liền quay trở lại chiến trường của năm trăm tên thủ hạ đang tàn sát những người còn lại trong thương đội. Hơn một trăm con người xấu số dường như bị giết hết. Mấy người phụ nữ đi cùng thương đội còn đau đớn ê chề hơn, vì trước khi bị giết họ còn bị bọn người kia làm nhục, cưỡng hiếp. Còn lại hai ba người khác tinh thông võ nghệ nên đang cố gắng cầm cự quyết một trận sống chết với đám người kia. Đến lúc này Lỗ Đặc cũng chẳng cần che dấu thân phận cảu mình làm gì nữa cả, hắn dùng tiếng Đột Quyết mà quát tháo chửi bới đám tùy tòng kia. Sau lời của hắn, cả đám trăm người xông lên, và chỉ trong chốc lát đao quang kiếm ảnh đã chém nát thân thể cảu những người kia. Thế là cả thương đội trăm người giờ đây chỉ còn là một đống thi thể đầy tử khí.

Mấy trăm tên hung thần Cát La Lộc đó sau khi giết chóc đã đem thi thể của những thương nhân kia chôn cất qua loa. Lỗ Đặc thét một tiếng ra lệnh, lập tức đám thủ hạ liền dẫn theo đám lạc đà chờ rất nhiều thứ hàng hóa và biến mất trong rừng sâu kia.

Tử địa sau trường kiếp sát lại trở về với sự yên tĩnh vốn có cảu nó. Nhưng bây giờ đây cả bốn phía mùi máu tanh sộc thẳng lên mũi khiến người ta kinh sợ, đâu đâu cũng là máu và cái yên tĩnh của nơi đây càng thêm phần khủng bổ chết chóc. Mọi người ai cũng nghĩ người chết thì đã chết hết rồi, thàn không biết quỷ không hay, và có lẽ tất cả không ngờ rằng trên tán cao rậm rạp của một cây đại thụ có một gã thợ săn người Đột Kỵ Thi đang ôm khư khư cái tán cây đó run rẩy, như gặp ác mộng. Hắn bị những tên hung thần vừa rồi làm cho sợ hãi đến hồn phi phách tán, bủn rủn cả chân tay. Tất cả những diễn biến trước sau ở dưới tán cây này hắn đều chứng kiến rõ ràng từ đầu đến cuối.

Một lúc lâu sau, người thợ săn trên tán cây kia mới kịp hoàn hồn, hắn chạy đi báo Đường quân. Lý Thiên Thần nhận được tin cấp báo liền phái Thi Dương suất lĩnh ba trăm kỵ binh nhanh như chớp tới khu rừng Hắc Ám lâm kia. “ Tướng quân, chính là chỗ đó” Tên thợ săn người Đột Kỵ Thi chỉ vào khoảng rừng phía xa xa đang bốc mùi máu tanh, cho đến bây giờ dường như hắn vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Không đợi Hiệu úy của mình ra lệnh, một trăm Đường quân vội tung mình xuống ngựa, bọn họ dùng những cái cuốc bới qua lớp đất mà bọn người Cát La Lộc đã chôn lấp những nạn nhân kia. Số kỵ binh còn lại thì làm nhiệm vụ cảnh giới, hoặc những Đường quân làm nhiệm vụ thám báo thì chạy ra xa cách đó năm sáu trăm bước để nghe ngóng động tĩnh. Thi Dương nhíu mày cố gắng suy nghĩ và để đánh giá về khu vực rừng núi âm u bí hiểm này. Nơi này cách chỗ hắn đã từng tiêu diệt bọn người Đại Thực lần trước không xa lắm, cũng là chỗ sâu nhất của Hắc Ám lâm. Chỉ có một con đường mòn để tiến sâu vào, đi thẳng con đường mòn này chừng hơn bốn mươi dặm nữa là có thể từ một lối khác mà đi ra khỏi khu rừng này.
Rất nhanh, hơn một trăm bộ thi thể được Đường quân đào bới lên, tất cả đều được xếp ngay ngắn trên mặt đất. Những thi thể này phần lớn tứ chi dều không nguyên vẹn, thậm chí mấy người phụ nữ cũng cùng chung số phận đó. Tất cả các tài sản đáng giá trên người họ cũng bị lấy đi, thể hiện rõ tính tham lam hung tàn hiếu sát của đám cướp. Cuối cùng là do ai gây ra, dám ở sát nách quân Đường làm điều tàn ác như vậy. Thi Dương cắn răng quay lại hỏi gã thợ săn: “ Nghe ngươi nói, cuối cùng đám sát nhân nói bằng tiếng Đột Quyết phải không?” ���������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������]>

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất