Chương 88: Trưởng Tôn gia (2)
Nhóm Dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Phủ Trưởng Tôn chiếm diện tích rất lớn, nhà cửa tầng tầng lớp lớp, mái hiên san sát giống như một thế giới riêng biệt vậy.
Loại kiến trúc này cũng giống như Trương gia đều là kết quả của cả gia tộc tập trung sống một chỗ mà ra. Nhưng Trưởng Tôn gia so với các thế gia khác có chút độc đáo riêng. Những gia tộc khác thì cả nhà sống chung nhưng ở Trưởng Tôn gia, trừ các con rể làm quan ở ngoài kinh thành ra thì tất cả đều ở chung tại đây.
Tống Liêm Ngọc là con rể thứ hai mươi của gia đình này, hắn ở tại một nơi hẻo lánh ở khu phía tây, diện tích nhà hắn ở lại nhỏ hơn cái sân sân phía trước nhiều. Lúc này tin hắn bị thương đã đến tai nhiều người trong phủ, dọc đường có rất đông người hầu chạy đến khu hắn ở để thỏa chí tò mò.
Điều khiến Trương Hoán ngạc nhiên là nguyên nhân Tông Liêm Ngọc bị thương, chẳng lẽ hắn vừa bị ngã ở bên ngoài và được đưa về sao? Nhưng Trưởng Tôn Nam Phương nói hắn đang ở trong phủ lại không để hắn đến gặp mình. Ở trong phủ mà lại vừa bị ngã vậy là tại nguyên nhân gì?
Vòng vèo một hồi đã đến nơi ở của Tống Liêm Ngọc, ngoài cửa đã có nhiều nha hoàn đứng đông nghẹt : “ Mau tránh đường, lão gia tới.”
Đại quản gia hét lên khiến cho đám nha hoàn sợ hãi chạy vội đi, chỉ chốc lát đám người vây quaanh cửa đều đã giải tán hết.
Trương Hoán đi theo Trưởng Tôn Nam Phương đi nhanh vào sân. Dọc đường đi Trương Hoán cũng phát hiện ra kiến trúc trong phủ Trưởng Tôn đều có chung một đặc điểm là kiến trúc thì không nhiều nhưng sân lại rất rộng. Gần như tất cả các sân đều giống như cái sân ở tòa nhà chính. Hơn một nửa diện tích phía trước không có hòn non bộ hay hồ cá, cũng không có hoa cỏ cây cối gì cả mà mặt đất bằng phẳng được nèn cứng, một con ngựa bị buộc trong góc sân. Cách đó bảy tám trượng có dựng một cọc gỗ cao bằng đầu người, giữa cọc gỗ có khoét một lỗ nhỏ.
Nhìn thấy cây cột gỗ và lỗ tròn trên cột đó Trương Hoán bừng tỉnh hiểu ra vì sao đàn ông nhà Trưởng Tôn vì sao lại thường xuyên đi ủng rồi. Hắn cũng hiểu tại sao vừa rồi Tống Liêm Ngọc lại bị ngã, đáp án chính là do môn mã cầu.
Cây cột gỗ kia chính là gôn của môn mã cầu còn đi giày ủng kiểu đó là để chuẩn bị cho trận đấu mã cầu. Thì ra nhà Trưởng Tôn hẳn là say mê môn mã cầu rất cuồng nhiệt, nên mỗi khoảng sân trong nhà đều để tập luyện môn mã cầu.
Môn mã cầu ở Đại Đường cũng gần giống như môn bóng đá ở Brazil ngày nay. Nó bắt đầu xuất hiện vào thời Hán, hưng thịnh vào thời Đường. Từ đế vương đến quan lại, thứ dân đều yêu thích nó. Hàng năm sau lập thu (bắt đầu mùa thu) cả Đại Đường cửa hành một cuộc thi mã cầu lớn gần giống world cup ngày nay. Cho tất cả các quận đưa người đến tham gia, một số vương công đại thần có đội bóng tư nhân cũng cho người đến tham gia. Môn mã cầu này vốn từ trong quân đội mà lan truyền ra vì vậy các đội mã cầu của quân đội thường là người đạt giải nhất.
Trong khi có giải, cả Trường An thậm chí cả Đại Đường cũng sôi động, vô số người mê mã cầu từ khắp nơi tràn về Trường An ủng hộ đội bóng của mình. Mùa xuân có cuộc thi, mùa thu có môn mã cầu, đây là hai chuyện lớn trong năm của Đại Đường.
Môn mã cầu là môn thể thao tương đối mạo hiểm, vận động mạnh cho nên vận động viên không chỉ cường tráng khỏe mạnh, kỹ thuật cưỡi ngựa và chơi bóng cao siêu mà còn phải dũng cảm, linh hoạt, ngoan cường, cơ trí.
Sân đấu mã cầu có diện tích gần bằng sân đá bóng ngày nay, hai bên có cầu môn là một cột gỗ dựng thẳng ở giữa có khoét một lỗ nhỏ phía sau có đính một cái túi. Khi tranh tài hai bên chỉ cần đánh bóng vào trong gôn của đối phương là được một bàn thắng.
Vào trận mỗi đội có mười người, kỵ sĩ trên mình ngựa vung gậy tranh giành quả cầu, chuyền cầu, dẫn cầu và sút vào gôn, cuối trận bên nào đánh được nhiều cầu vào gôn của đối phương là thắng.
Ở Đại Dường có vô khối người ham mê mã cầu, Trưởng Tôn Nam Phương chắc chắn là một trong số đó. Nhà Trưởng Tôn cũng có một đội bóng của riêng mình. Sắp sửa chọn đủ rể quý rồi, Trưởng Tôn Nam Phương bắt đầu dồn tất cả sức lực cho mã cầu. Năm ngoái đội mã cầu của nhà Trưởng Tôn lọt vào số mười sáu đội mạnh. Kết quả này không nghi ngờ gì nữa là do lòng nhiệt tình của Trưởng Tôn Nam Phương.
Chỉ còn ba tháng nữa là đến cuộc thi mã cầu, Trưởng Tôn Nam Phương điên cuồng tìm người có trình độ chuẩn bị cho cuộc thi này. Con gái ông ta thì để ý Trương Hoán ông ta lại để ý Trương Hoán trong tay có ba ngàn tinh kỵ, ông ta thấy ở hắn là một nhân tài. Nếu có thể khiến Trương Hoán thành con rể thì nhà Trưởng Tôn có thể nhòm ngó đến ngôi vô địch trong cuộc so tài mã cầu sắp tới.
Tống Liêm Ngọc đang bị sái chân được đưa vào một gian phòng nhỏ đang khe khẽ rên rỉ đau đớn, hắn là một người vô cùng sĩ diện trước sự chú ý của bao người hầu mà kêu ra tiếng như vậy có thể thấy được vết thương của hắn nặng như thế nào.
Trong nhà mấy nha hoàn thấy lão gia đi vào vội vàng tránh sang một bên. Trương Hoán đi đến cửa liền dừng bước hắn thấy trong nhà có phụ nữ nên thấy đi vào theo là không nên.
Đây là một căn phòng dùng để chứa đồ lặt vặt, bên trong đặt một chiếc giường gỗ cũ kỹ. Tống Liêm Ngọc đang nằm trên giường hắn mặt một bộ đồ bó sát, ủng ở chân đã được tháo ra, bên cạnh đặt một cây gậy đánh cầu. Lúc này mặt hắn trắng bệch khuôn mặt đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Lúc này ngồi cạnh hắn là một cô gái đang cố gắng lay lay thân thể Tống Liêm Ngọc. Nàng ta chừng mười tám, mười chín tuổi vì còn trẻ nên hình thức cũng miễn cưỡng có thể coi là xinh đẹp. Mũi nàng nhọn lại ít thịt, loại mũi này hơi giống mũi phù thủy. Lúc này gương mặt nàng đang đầy vẻ lo lắng nhưng không phải là lo lắng cho vết thương của chồng mà là lo lắng tiếc là làm việc quá vội vàng mà hỏng việc.
Nàng ta chính là Trưởng Tôn Tiểu Điệp vợ của Tống Liêm Ngọc, cũng giống như tất cả mọi người con gái khi lấy chồng đều hi vọng dựa vào chồng mà được vinh hoa phú quý. Nhưng Tống Liêm Ngọc xuất thân thương gia, đại vị thấp kém đây là điểm đầu tiên làm cho Trưởng Tôn Tiểu Điệp mất mặt trước các chị em, tiếp đó chồng cũng chỉ là một viên qua nhỏ tính cách nhu nhược. Bản thân hắn cũng không dám đứng thẳng lưng trước các anh em đồng hao điều này càng làm cho người xưa nay có tính cách mạnh mẽ như Trưởng Tôn Tiểu Điệp thống hận khôn nguôi.
Vì muốn cải thiện hình ảnh của chồng trước mặt cha, Trưởng Tôn Tiểu Điệp liền nghĩ ra cách dựa vào việc đánh mã cầu. Nếu như chồng có thể trở thành một cao thủ trong môn mã cầu thì người luôn ham mê môn thể thao này như cha nàng sẽ tôn trọng chồng nàng hơn.
Đáng tiếc là chồng nàng không phải là người có năng khiếu chơi mã cầu, tập luyện mấy tháng vẫn không tiến triển được chút nào. Nhưng nàng vẫn không buông tha ngược lại càng tăng cường thúc ép chồng khổ luyện kỹ thuật chơi bóng. Mỗi ngày vào buổi trưa đều phải về nhà luyện tập hơi trễ nãi là lập tức bị gia pháp xử trí ngay.
Buổi trưa hôm nay, Tống Liêm Ngọc uống rượu bên ngoài, bỏ việc luyện tập, Trưởng Tôn Tiểu Điệp như phát điên lên từ lúc hắn về nhà liền bắt hắn lên ngựa tập đánh cầu, hắn hơi có ý muốn nghỉ liền rút ngay roi ra. Cuối cùng ngay cả con ngựa cũng không chịu được hất Tống Liêm Ngọc xuống ngựa trước sự kinh sợ của Tiểu Điệp.
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trưởng Tôn Nam Phương bước vào phòng nét mặt sa sầm hỏi.
Trưởng Tôn Tiểu Điệp thấy cha vào, nàng vội đứng lên nói: “ Tống lang khổ luyện kỹ thuật chơi mã cầu, không may ngã ngựa ạ.”
“ À!” Nghe nói con rể vì luyện đánh bóng mới bị thương, Trưởng Tôn Nam Phương sắc mặt tốt hẳn lên, ít nhất con rể cũng có chí tiến thủ. Hắn vội vàng tiến tới ân cần hỏi: “ Con bị thương ở đâu?”
Tống Liêm Ngọc đau đớn chỉ vào chân, thề thào nói: “ Cám ơn cha đã hỏi thăm, có thể xương đùi của con bị gãy rồi.”
“ Ta biết rồi, con chịu khó chút nữa, y sư sẽ tới ngay.”
Trưởng Tôn Nam Phương đứng lên quát quản gia: “ Còn không mau đi xem tại sao y sư còn chưa đến?”
Ông ta vừa dứt lời thì một tiểu quản gia đã dẫn Hàn y sư hấp tấp chạy đến. Hàn y sư đã sáu mươi tuổi, ông ta vốn là thái y chuyên về xoa bóp. Sau khi cáo bệnh nghỉ hưu liền mở một phòng khám bệnh. Dựa vào các quan hệ cũ trong cung việc kinh doanh của ông ta cũng rất tốt. Bởi thế nên ông ta trở thành người trị thương thường xuyên phục vụ Trưởng Tôn gia nên ông ta tự học tập để có một trình độ trị thương thật tốt.
Bên trong ngôi nhà khá chật hẹp, Trương Hoán vội vàng tránh đường Hàn y sư đi nhanh vào nhà chắp tay áy náy nói với Trưởng Tôn Nam Phương: “ Vừa mới đi ra ngoài chẩn bệnh cho khách nên đến chậm một chút xin đại nhân thứ lỗi.”
“ Không sao!” Trưởng Tôn Nam Phương khoát tay chỉ vào Tống Liêm Ngọc nói: “ Tiểu tế vừa mới ngã ngựa sợ rằng bị thương đến xương cốt xin Hàn y sư xem qua một chút.”
Nói xong ông ta phất tay ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài. Trưởng Tôn Tiểu Điệp do nên ở lại hay ra ngoài đây. Lúc Trương Hoán cùng Trưởng Tôn Nam Phương vừa rời khỏi ngôi nhà nhỏ đó hắn hình như nghe thấy tiếng hỏi đầy lo lắng của phụ nữ: “ Hàn y sư, rốt cuộc hắn phải nằm bao lâu nữa mới có thể cưỡi ngựa?”
...
“ Hiền chất, thủ hạ của cháu có ba ngàn tinh kỵ cưỡi ngựa bắn cung đều rất lợi hại vì sao không xây dựng mất đội mã cầu?”
Trưởng Tôn Nam Phương chau mày như tiếc cho Trương Hoán phí phạm của trời. Ông ta nói với giọng oán hận: “ Ta nhớ là ở đông Nội Uyển có hai sân chơi mã cầu, ba năm trước trận trung kết được tiến hành ở đó, có điều kiện thuận lợi như thế sao cháu không sử dụng?”
Trương Hoán gật đầu cười nói: “ Thật ra ở Thái Nguyên, binh sĩ của cháu cũng đã luyện qua trò mã cầu này, trong quân cũng không thiếu cao thủ chỉ là vừa đến kinh thành một thời gian còn cần một thời gian để thích ứng. Mấy ngày nữa cháu sẽ suy nghĩ đến việc này để cho các anh em có trò để tiêu khiển.”
Trưởng Tôn Nam Phương liếc nhanh Trương Hoán một cái hỏi giọng dò xét: “ Chỉ xây dựng một đội mã cầu thì đơn giản nhưng muốn chiến thắng trong các cuộc tranh tài thì cũng cần rất nhiều kỹ xảo. Ví dụ như phải hiểu rõ thực lực của đối thủ nhược điểm của họ .... Ta có một phụ tá rất giỏi về phương diện này hay là ta cho hắn giúp cháu một chút?”
Trương Hoán cười cười, hắn đã hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói. Ông ta chú ý đến thực lực của Thiên Kỵ Doanh. Mặc dù Trương Hoán biết ông ta cũng chỉ vì hâm mộ môn mã cầu đáp ứng ông ta cũng không có vẫn đề gì nhưng ông ta lại có ông anh vợ là hữu tướng quốc Thôi Viên chỉ bằng điểm này hắn sao có thể cho Trưởng Tôn Nam Phương cài người vào Thiên Kỵ Doanh được.
Lập tức Trương Hoán cười nhạt nói: “ Thế thúc có lòng tốt cháu xin ghi nhận nhưng Thiên Kỵ Doanh là đội quân bảo vệ cho hoàng thượng cháu thật không dám tự tiện quyết định nếu thế thúc có ý muốn hợp tác sao không đi hỏi hoàng thượng một câu?”
Trưởng Tôn Nam Phương thấy Trương Hoán không muốn lòng cũng thấy không thoải mái nhưng việc này không thể miễn cưỡng, để có thể nói kỹ hơn ông ta cười nói: “ Ha ha! đây chỉ là việc nhỏ không cần phải kinh động hoàng thượng. Chúng ta sẽ bàn đến nó sau?”
Hai người đi được vài bước thì có một gia nhân vội vàng hoảng sợ chạy tới: “ Lão gia, Vương thất lang của đội mã cầu bị ngã ngựa trong khi luyện tập bị thương đến gân cốt!”
Trưởng Tôn Nam Phương mặt mũi trở nên trắng bệch, Vương thất lang là tay đánh mã cầu số một của ông ta. Trong thời điểm mấu chốt này sao có thể bị thương được. Ông ta đột nhiên kêu lớn: “ Mau! Nhanh đi tìm Hàn y sư, ta về trước thay quần áo rồi ra đó xem thế nào.”
“ Nhưng mà Hàn y sư đang khám cho Tống cô gia, hay là để tìm một y sư khác vậy?' Quản gia chần chừ rồi hỏi.
Trưởng Tôn Nam Phương liếc nhìn Trương Hoán một cái rồi vội kéo quản gia sang một bên nghiến răng nói khẽ: “ Ngươi là đồ khốn là Vương thất lang bị thương, ngươi không biết làm thế nào sao? Thì bảo cô gia nhường nhịn một chút, nếu không thì mời y sư khác cho hắn.”
Quản gia nhận lệnh vội quay ngươi đi, Trưởng Tôn Nam Phương lòng như lửa đốt ông ta vội vã quay sang áy náy nói với Trương Hoán: “ Ta có việc gấp phải đi trước, hiền chất sắp tới lúc ăn cơm rồi, để ta cho tiểu nữ đến tiếp đãi cháu, hôm nay mời cơm cháu thì nó mới là nhân vật chính.”
Trương Hoán bỗng nhiên vỗ đầu kêu to: “ Không ổn rồi!”
Trưởng Tôn Nam Phương giật mình hỏi: “ Hiền chất có việc gì quan trọng sao?”
Trương Hoán cũng có bộ dạng nóng ruột, hắn áy náy vái Trưởng Tôn Nam Phương rồi mới nói: “ Thủ hạ của cháu cũng có một người hôm nay bị tiêu chảy, bệnh tình trầm trọng, cháu phải đi thăm hắn, thế thúc cháu xin lỗi không thể tiếp nhận sự tiếp đãi của thế thúc được rồi.”
Danh Môn
Tác giả: Cao Nguyệt