Chương 1002: Một người một kiếm chiến thiên hạ 2
Một người một kiếm chiến thiên hạ 2
Thiên địa chấn động, sấm sét cuồn cuộn.
Sức mạnh thiên kiếp đủ để trấn áp tất cả bất thình lình xuất hiện ở bên cạnh tường vân.
Không công kích, chỉ là trôi nổi theo, giống như là để cho tường vân bình yên hội tụ.
Thấy cảnh này, toàn bộ tu chân giới đều cảm thấy khó hiểu.
Đây rốt cuộc là thế nào.
Tại sao thiên kiếp lại đột nhiên xuất hiện?
Hơn nữa lại không phải vì công kích tường vân, mà là vì công kích tất cả những người tới gần tường vân.
Đám mây kia rốt cuộc là cái gì?
“Thế giới nhường đường vì nó, thiên kiếp mở đường vì nó.
Trước điện Phật Môn, Diệu Tôn Cổ Phật nhìn lên bầu trời, tuyên câu phật hiệu, trong lời nói của hắn mang theo sự đắng chát.
Thiên kiếp xuất hiện khiến cho cả tu chân giới khó hiểu.
Biết chân tướng vĩnh viễn chỉ có một vài người kia.
Mộ Tuyết là một trong số những người đó.
‘Chân Thần Độc Nhất nói với Lục Thủy cái kia, cái kia…’
Mộ Tuyết đang nhìn về phía Lục gia.
Lục gia gặp nạn.
Mấy người Đông Phương Trà Trà vẫn đang hứng nước mưa, có điều nhìn tình huống trên bầu trời cũng rất kỳ quái.
Đông PHương Trà Trà nhìn tường vân trên trời như một lá bài thật lớn.
Tới khi nàng vô địch thiên hạ rồi, lúc về nhà đại khái cũng sẽ có loại bài này đi.
“Mộ Tuyết?” Dì Dường nhìn ra trong mắt Mộ Tuyết có chút lo lắng, cho nên rất tò mò.
Có lẽ Mộ Tuyết bình tình hình cụ thể đang như nào.
“Dì Đường, con…” Mộ Tuyết muốn tìm cớ rời đi.
“Không thoải mái sao? Vậy trở về phòng đi ngơi đi, để Đinh Lương trông coi cho, ở đây mấy đứa Nhã Lâm lại làm phiền đến con.” Dì Đường lập tức nói.
Mộ Tuyết nhìn dì Đường, gật đầu:
“Tạ ơn dì Đường.”
Sau đó Mộ Tuyết ra khỏi gian phòng.
Lát nữa có lẽ sẽ phải xuất thủ.
Không phải là không có lòng tin với Lục gia.
Mà là liên quan đến ba thế lực Viễn Cổ.
Đây không phải chỉ là một đối một, mà là một đám.
Đại Trưởng lão mặc dù vô song độc nhất thiên hạ, thế nhưng nếu đối phương bất chấp hậu quả, vậy Lục gia sẽ gặp nguy hiểm.
Lục gia.
Tất cả mọi người ngồi đây đã thấy được tất cả những thay đổi.
A Mãn nhìn lên trời, hắn hiểu được thời cơ mà Lục Thiếu gia nói là gì
Có lẽ có liên quan nhất định tới chuyện này.
Hắn sẽ ra tay, không cần bất kỳ thù lao gì, với hắn mà nói, đây là việc hắn phải làm.
Ân của Lục Thiếu gia với hắn vẫn còn đó, sao hắn có thể đòi thù lao được chứ?
Cẩu Tử nằm rạp trên mặt đất, nó không nhận được thông báo gì từ Cẩu gia, nhưng nó biết là Cẩu gia yêu nó.
Thân là chó nhà, nó không cần bất kỳ mệnh lệnh nào.
Nó tự giác giúp đỡ chủ nhân là được.
Cẩu gia không có ở nhà, nó đương nhiên nên ở đây giữ nhà.
Còn cần Cẩu gia phải nói ra sao?
Cẩu gia là người bận rộn như vậy.
Đau Răng Tiên Nhân đang vẽ lại phù văn lên người.
Chuyện của Lục Thiếu gia, hắn không thể không giúp.
Lục Thiếu gia cho hắn tới đây, tìm bác sĩ cho hắn, ân tình này hắn còn chưa trả.
Có điều năng lực của Lục Thiếu gia căn bản là mạnh không ranh giới, thế mà lại không lập tức trở về, là đang cần phải đối mặt với kẻ địch còn lớn hơn sao?
Lúc này, đang giúp Đau Răng Tiên Nhân vẽ trận pháp phù văn, là Khô Thụ lão nhân.
Lục Thủy đã bảo Chân Võ gọi lão tới.
“Tiên Nhân có biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì không?” Khô Thụ lão nhân hỏi.
Lão thật sự không biết.
Nhưng lão biết Lục gia đột nhiên đặt ra giới nghiêm.
Thậm chí còn xuất hiện sức mạnh của Đại Trưởng lão.
Thiên địa biến hóa, bọn họ đều thấy, nhưng cũng không cảm giác được cái gì.
Lão vốn cho rằng đó là mấy vị Trưởng lão đang đề phòng bất trắc.
Thế nhưng…Chân Võ lại đột nhiên thông báo với lão, rằng Thiếu gia bảo lão làm một số việc.
Chính là đi tìm vị Đau Răng Tiên Nhân này, theo như đối phương nói, đêm nay cần Đau Răng Tiên Nhân động thủ.
Hắn hỏi thực lực của Đau Răng Tiên Nhân.
Đáp án lấy được là, đỉnh của tiên, Tiên Quân Đại La.
Cùng một cảnh giới với Đại Trưởng lão.
Thật sự khiến cho người khác khó mà tin nổi.
Loại tồn tại này thế mà lại ngủ trên đường như vậy.
Thiếu gia ngay cả một chỗ ở tử tế cũng không sắp xếp giúp đối phương sao?
Đương nhiên, loại chuyện này lão cũng không dám can thiệp vào.
“Cũng không biết cụ thể, có điều hẳn là liên quan tới việc thiên địa biến hóa.” Đau Răng Tiên Nhân nói.
“Tiểu hữu Khô Thụ cũng không cần quá để ý, ở Lục gia có một nhân vật cường đại dị thường, chỉ cần không phải toàn bộ tu chân giới cùng nhau tấn công, thì vấn đề cũng không lớn.” Đau Răng Tiên Nhân nhẹ giọng an ủi.
Hóa ra Đại Trưởng lão mạnh tới như vậy sao?
Bọn họ vẫn biết Đại Trưởng lão rất mạnh, nhưng cũng không biết rõ là mạnh đến như nào.
Bây giờ lão đã có chút hiểu ra.
Có điều từ trước tới giờ chỉ biết rằng Đại Trưởng lão giết địch chỉ dùng một chiêu.
“Gâu gâu, Cẩu gia của ta mới là kẻ vô địch đứng đầu.” Cẩu Tử bổ sung.
“Tiểu huynh đệ Đại Hộ nói không phải không có lý.” Đau Răng Tiên Nhân gật đầu.
Khô Thụ lão nhân bị gọi là tiểu hữu, nhất thời có chút kinh ngạc.
Có điều, nếu như đối phương quả thật giống như Chân Võ nói.
Vậy thì ngay cả Đại Trưởng lão, ở trước mặt đối phương cũng tính là vãn bối đi.
Tiên Quân thời Viễn Cổ, người sáng lập Bất Diệt Tiên Thể.
Bất Diệt Tiên Quân.
Loại tồn tại này… lại vì chuyện ăn ở mà ưu sầu?
“Gâu gâu.” Cẩu Tử đột nhiên sủa lớn.
Lúc này, tất cả mọi người cùng nhìn về phía chân trời.
Một đạo tử khí đang xoay quanh trên bầu trời Lục gia.
Mà theo đạo tử khí đến, chính là tường vân bảy màu trên bầu trời.
Hộ tống hai bên tường vân là thiên kiếp.
Tất cả mọi thứ đều lấy Lục gia làm tâm điểm hội tụ.
Khô Thụ lão nhân đứng lên, rốt cuộc lão đã hiểu được.
Thiên địa biến hóa, lấy Lục gia làm trung tâm.
Đây, mới là nguồn gốc của biến hóa.
Khó trách, khó trách Thiếu gia lại đi tìm người hỗ trợ.
“Lục Cổ xảy ra chuyện lớn rồi.” Đông Phương Dạ Minh lôi kéo vợ mình đi tới chỗ Lục Cổ.
Lục gia vậy mà lại là trung tâm của sự biến hóa của thiên địa.
Việc này quá lớn.
Hắn giờ không thể trở về, cũng không có ý định trở về.
Chẳng qua lúc hắn tìm tới chỗ Lục Cổ, hai vợ chồng lại sửng sốt.
“Này này này, các ngươi đang làm gì đấy?” Đông Phương Dạ Minh khiếp sợ nhìn Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm.
Lúc này, trên người Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đang phát ra ánh sáng bảy màu.
Dường như đang thu hút thiên địa tường vân tới.
“Ca, có lẽ biến hóa này không phải là lấy Lục gia làm trung tâm, mà là…” Đông Phương Lê Âm nhìn chồng mình, nói:
“Lấy vợ chồng chúng ta làm trung tâm.”
Lục Cổ nắm tay Đông Phương Lê Âm, nói với Đông Phương Dạ Minh:
“Nơi này hẳn là rất nguy hiểm, hai người rời đi trước đi.
Chúng ta cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Đông Phương Dạ Minh ngồi chổm hổm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ:
“Các ngươi không thể bảo ta rời đi sớm một chút sao?
Bây giờ chạy, ta còn không phải sẽ vác theo cái danh Đông Phương gia chủ vứt bỏ muội muội một mình đi tránh nạn sao?
Về sau ta còn lăn lộn thế nào?
Nếu như là ở nhà, ta còn có thể quỳ trên mặt đất, chỉ trời gào thét: Muội muội, ca tới chậm, ca ca có lỗi với ngươi.
Bây giờ, các người còn bảo ta chạy thế nào?
Ta không cần mặt mũi nữa sao?”
Lục Cổ không thể nói gì được, dù sao Đông Phương Dạ Minh cũng sẽ không đi.
Mà đúng lúc này, ánh sáng trên người hắn và Đông Phương Lê Âm đột ngột phóng lên tận trời.
Giờ phút này, ánh sáng nhập vào tường vân, tương hỗ tương ứng.
Thiên địa reo hò, vạn vật khôi phục, điềm lành từ trên trời rơi xuống, tẩm bổ đại địa, khắp chốn vui mừng.
Toàn bộ mây trời trên thế giới đều trốn đi, nhường đường cho tường vân, tất cả thiên kiếp đều tạm dừng, hội tụ bên cạnh tường vân.
Kẻ sắp chết lại có khả năng sống tiếp, vùng đất cằn cỗi lại có mưa rơi xuống, quá cảnh sinh xuân.
Ba vị Chủ Thần của Thần Chúng đứng ở biên giới băng hải, bọn hắn nhìn toàn bộ biến hóa, nhìn nguồn gốc của mọi thứ.
Trong lòng vạn phần đắng chát.
“Chủ từng nói, trên đời có một đứa bé khi vừa sinh ra ở trần thế, thiên địa liền hiện lên tường vân, điềm lành từ trên trời rơi xuống.
Tử khí cuồn cuộn, vạn cổ trường tồn.” Thần Quang Minh bình tĩnh nói.
“Thế giới nhường đường vì nó, thiên kiếp mở đường vì nó.” Nữ Thần Hắc Ám nhìn lên bầu trời, tiếp tục nói:
“Sinh ở phương Đông, lấy Lục làm họ.”
Tiên Quân Thái Nhất quan sát tất cả, nhìn về phía Lục gia, sức mạnh bắt đầu hội tụ:
“Đến đây,
Tiên Đình vận đoạn.”
“Khổ Hải ngược dòng.” Tâm Hỏa Cổ Phật phóng ra phật quang vạn trượng.
“Chư Thần hoàng hôn.” Thần lực của Nữ Thần Băng Hải phun trào, biển cả bị băng tuyết bao bao trùm.