Chương 1001: Một người một kiếm chiến thiên hạ 1
Một người một kiếm chiến thiên hạ 1
Về đến nhà, Mộ Tuyết cũng nhìn về phía chân trời, nàng cảm giác hôm nay không có mây, nhưng không hiểu sao trời lại đột nhiên mưa.
“Tỷ tỷ, có người đang khóc sao?
Bầu trời đang mưa cho hắn kìa.” Nhã Lâm đứng bên cạnh Mộ Tuyết tò mò hỏi.
Mộ Tuyết lắc đầu nói:
“Không phải, là thế giới đang tưới nước cho mặt đất.”
Loảng xoảng!
Là tiếng chậu nước rơi xuống đất.
“Hương Dụ, nhanh lên, mang nhiều chậu ra một chút.” Đông Phương Trà Trà nói với Hương Dụ.
“Trà Trà tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?” Nhã Nguyệt tò mò hỏi.
“Nước mưa này có thể chữa bệnh, các ngươi không đi hấng một chút à?” Đông Phhương Trà Trà nhìn Nhã Nguyệt, hỏi.
Nhã Nguyệt: “...”
Đợt mưa này quả thật rất lâu rồi mới có.
Có lẽ thật sự là như vậy.
“Đinh Lương, đi tìm chậu nước giúp ta.” Nhã Nguyệt lập tức nói.
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn!” Nhã Lâm lập tức nhảy lên hùa theo.
Mộ Tuyết: “...”
Nàng để mặc mấy người này chơi đùa, có điều sau trận mưa này, mọi thứ có thể sẽ có chút không bình thường.
Điểm cuối cùng của sự biến hóa của thế giới.
Hơn nữa nàng lại phát hiện bản thân mình đối với chuyện này, có cảm giác cứ bị cản trở.
Thật sự rất kỳ quái.
‘Có điều như này, thương thế của Lục Thủy sẽ nhanh khỏi hơn, là thiên địa đang cố ý lấy lòng hắn sao?’
Mộ Tuyết suy nghĩ trong lòng.
Nghe được suy nghĩ này, thiên địa rùng mình một cái.
…
Lục Thủy đang ngồi trên xe lăn, đột nhiên vài giọt mưa rơi xuống trang sách của hắn.
Lúc này hắn đang đọc sách, trời mưa khiến sách bị làm ướt.
Chân Linh lập tức lấy ô ra.
Lục Thủy giơ tay lên, ý bảo Chân Võ dừng lại.
Sau khi Chân Võ dừng lại, Lục Thủy mới nhẹ giọng nói:
“Cất ô đi.”
Chân Linh không chút chần chờ, lập tức cất ô đi.
Bọn hắn không rõ lắm, có điều cơn mưa này quả thật có chút bất thường.
Trên trời không có bất kỳ đám mây nào mà lại có mưa, hơn nữa khi mưa rơi vào người lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Đây không phải mưa bình thường ư?
Sau khi ô được cất đi, mưa liền rơi xuống trên người Lục Thủy.
Giờ phút này, hắn có thể cảm giác rõ được thương thế trên người mình đang dần khôi phục.
Lấy mặt nạ xuống, nước mưa rơi trên mặt, thương thế lại từng chút tốt lên.
Trong cảm giác của Lục Thủy, hắn cảm thấy cứ như vậy một lúc nữa thì những vết thương trên người sẽ gần như biến mất.
Nhiều lắm là lưu lại chút vết tích, cũng không nhiều.
Đại khái giống như quầng thâm mắt vậy.
Cơn mưa này có đặc thù của Chân Thần.
‘Điềm lành từ trên trời rơi xuống?’
Lục Thủy nhìn lên bầu trời, có chút khó tin.
Loại điềm lành này có thể sánh ngang được với thần dược.
Sao trên bầu trời lại tự nhiên có điềm lành rơi xuống như vậy?
Khắp chốn mừng vui, cũng không thể như này.
Mà trong lúc Lục Thủy còn đang kinh ngạc, hắn lại nhìn thấy bầu trời vốn đã sắp tối lại đột nhiên xuất hiện quầng sáng bảy màu.
Trên mặt đất, hàng trăm loại hoa yên lặng nở rộ, cây khô như gặp xuân đến mọc ra chồi non, sinh cơ vô hạn.
“Thiếu gia, cái này…”
Chân Võ Chân Linh kinh ngạc.
Tình huống đột ngột như vậy khiến hai người có chút luống cuống.
Ngẩng đầu có thể thấy được tường vân, cúi đầu nhìn ra được thế giới đang khôi phục.
Cái này nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Lục Thủy nhìn tất cả, trầm mặc không nói.
Bên kia là phía Lục gia.
‘Hóa ra là hôm nay.’
‘Xem ra đêm nay rất khó có thể bình an vượt qua được.’
Lục Thủy âm thầm thở dài trong lòng.
Lúc này, mặt của hắn đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Chân Võ Chân Linh khó tint nhìn Thiếu gia khôi phục/
Giống như trận mưa này chính là để chữa trị cho Thiếu gia bọn họ mà rơi xuống.
Quả nhiên, thương thế của Thiếu gia vốn cũng không bình thường, căn bản không phải thứ bọn hắn có thể hiểu được.
Chính là có hơi… mất hết hình tượng.
Cũng may những người khác không nhìn thấy.
Cũng may bọn hắn ở chỗ tương đối trung tâm, không đến mức bị giết người diệt khẩu.
Nhưng nghĩ lại một chút, Thiếu gia giả vờ phế vật của bọn họ vẫn thường xuyên xuất hiện với vẻ mất mặt như vậy.
Cũng chứng tỏ, mọi chuyện vẫn bình thường.
…
Là bọn hắn điên rồi.
Quên mất thiết lập nhân vật ban đầu của Thiếu gia.
‘Phải nghĩ cách làm chút gì đó đi.” Lục Thủy nhìn về phía chân trời, người tựa lên xe lăn.
Trong nhà chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
“Chân Võ, có số điện thoại của A Mân không?” Lục Thủy hỏi.
“Có, thưa Thiếu gia.” Chân Võ lập tức đáp lại.
“Nói với A Mân, buổi tối hôm nay cần hắn mở mắt ra, thời cơ là lúc nào, đến khi đó hắn sẽ biết.
Còn thù lao, bản Thiếu gia sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của hắn.”Lục Thủy bình tĩnh nói.
Chân Võ Chân Linh kinh ngạc, A Mãn mở mắt ở Lục gia?
Thật sao?
“Có vấn đề gì?” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
“Ta sẽ lập tức chuyển lời.” Chân Võ lập tức đáp lại.
Hắn chỉ là kinh ngạc.
“Giấy.” Lục Thủy đưa tay ra.
Chân Linh lập tức đem giấy ra cho Lục Thủy.
Lục Thủy lấy bút từ trên người ra, bắt đầu vẽ vài phù văn, rất nhanh sau đó đã cong.
Đúng lúc này, Chân Linh chống ô xuống đất.
Chỉ trong chốc lát, phù văn với trận pháp phức tạp đã xuất hiện trên trang giấy.
“Đưa cái này đến cho Đau Răng Tiên Nhân, nói cho hắn biết đêm nay cần hắn ra tay một lần.
Vẽ lại phù văn này ở trên người có thể giúp tạm thời sử dụng sức mạnh ở sau lưng của hắn, không thể dùng toàn bộ, nhưng đủ.
Còn thù lao, để hắn tùy ý ra giá, hoặc một yêu cầu nào đó.” Lục Thủy đưa tờ giấy cho Chân Linh.
Giờ phút này, Chân Võ Chân Linh mới hiểu ra.
Trong nhà xảy ra chuyện lớn.
“Thiếu gia, sắp xảy ra chuyện gì sao? Có cần phải thông báo cho Tộc Trưởng biết hay không?” Chân Võ hỏi.
“Không cần, người biết thì đã có chuẩn bị, còn người không biết cũng không bị ảnh hưởng gì.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Thiên địa đang xảy ra thay đổi lớn, Đại Trưởng lão hẳn là đã phòng bị đầy đủ.
Thần lực của Cửu hẳn là vẫn đang nhảy nhót ở Lục gia.
Chân Võ Chân Linh không nói gì thêm.
Chỉ đi làm việc theo lời của Lục Thủy.
Cho nên, rốt cuộc hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Lục Thủy không nói thêm gì nữa, hắn lấy ra Phương Thiên Kích, đặt nằm ngang trên xe lăn, nhìn lên bầu trời.
Lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện biến hóa mới, một đạo tử khí xuyên qua chân trời, như xuyên từ vạn cổ tới đây.
Giờ phút này, toàn bộ quầng sáng bảy màu hội tụ về một phía.
Tiên Đình, Tiên Quân Thái Nhất nhìn biến hóa ở chân trời, đôi mắt thâm thúy mang theo một tia tiếc nuối:
“Tiên Quân Tử Vi, ngài còn nhớ không?”
Bên cạnh Tiên Quân Tử Vi, Tiên Quân Thái Nhất nhìn tường vân hội tụ, sinh cơ dạt dào, hắn đưa tay hứng lấy làn mưa, thở dài một hơi:
“Đế từng nói, trên đời có một đứa bé khi vừa sinh ra ở trần thế, thiên địa liền hiện lên tường vân, điềm lành từ trên trời rơi xuống.”
Tử khí cuồn cuộn, vạn cổ trường tồn.”
Ở trên biển, Cao Viễn nhìn về phía chân trời, sững sờ.
Bọn hắn phòng bị nhiều như vậy, cuối cùng, một ngày này vẫn đến.
Là tình cảnh bọn hắn không hy vọng thấy nhất.
Lúc này, trên bầu trời, tường vân hội tụ, thiên địa dường như đang chủ động phối hợp theo tất cả những biến hóa này.
Thậm chí, sức mạnh vô hình còn đang thúc đẩy tất cả.
Trên bầu trời, không có một áng mây nào ngăn trở tường vân kia.
Toàn bộ mây trời đã bị thiên địa thanh lý.
Không gió, không mưa, không chút trở ngại nào.
Có một vài tu chân giả cảm thấy những tường vân này có chút đặc biệt.
Đạt được có lẽ chính là cơ duyên vô thượng.
“Sư huynh đừng đi, cái này rõ ràng không bình thường, sự biến hóa của thiên địa quá mức khủng bố, hơn nữa chỉ cần cảm nhận một chút thôi là có thể biết được mây kia đang bài xích bất kỳ kẻ nào tới gần nó.”
“Ta biết.”
“Ha ha, đồ ngu xuẩn, đây là của ta, hãy nhìn ta ăn đám mây này đi.”
Một tu chân giả khát máu điên cuồng xông về phía tường vân.
Chỉ một lát sau, gã đã ở trong không trung, muốn thử tiếp xúc với tường vân kia.
Nhưng khi gã tới gần tường vân, hoặc là nói sắp tới gần, thiên địa bỗng nổ vang.
Ầm ầm!
Sấm sét đánh xuống, hủy diệt tất cả.
Tất cả những người dám can đảm tới gần tường vân, chỉ trong một khoảnh khắc đã tan thành mây khói.