Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 1052: Mộ Tuyết: Tốt rồi, ta thủ tiết 1

Chương 1052: Mộ Tuyết: Tốt rồi, ta thủ tiết 1


Mộ Tuyết: Tốt rồi, ta thủ tiết 1
Mộ Tuyết trở lại phòng, sau đó đóng cửa lại.
Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Thủy sẽ trực tiếp sai người đưa đồ đến chỗ nàng.
Vạn nhất nửa đường rơi xuống đất, bị mở ra thì làm sao bây giờ?
Nam nhân tặng tiểu y phục cho nữ nhân, còn biết kích thước.
Nàng sẽ sống thế nào đây?
Không đúng, là đã dùng qua, nàng càng không cần sống.
Mộ Tuyết bỏ rương xuống.
Cầm dao gọt hoa quả ở một bên, rạch một cái:
"Diệt khẩu Lục Thủy, sau đó tự mình kết thúc."
Sau đó liền dùng dao gọt hoa quả mở hộp, đồ đạc bên trong nói thế nào cũng phải tiêu hủy.
Không thể giữ lại.
Nếu không thanh danh tiểu thư khuê các của nàng không giữ được.
Chẳng bao lâu hộp đã được mở ra.
Nàng rất tò mò, Lục Thủy có thể gấp lại hoặc đóng gói xong trả lại cho nàng hay không.
Chỉ là rất nhanh, nàngliền phát hiện mình suy nghĩ nhiều.
Không có tiểu y phục, chỉ có một mảnh giấy.
"Chiến thư?"
Mộ Tuyết có chút tò mò.
Sau đó mở chữ ra nhìn thoáng qua, tiếp theo lông mày nhíu lại.
Bàn tay vô thức nắm lấy tờ giấy.
Trên đó rõ ràng viết một vài từ lớn: Đồ vật âm tâm niệm niệm.
Được rồi, nàng thủ tiết.
Lục Thủy chết.
Tối qua cắn quá nhẹ.
Sáng sớm hôm nay Lục Thủy ngồi dưới gốc cây đọc sách.
Tất nhiên vẫn ngồi trên xe lăn.
Hắn cảm thấy rằng hắn sẽ không thể phục hồi trong một vài ngày.
Không có việc gì, cứ ngồi như vậy, hắn cũng không thèm để ý.
Bảo trì trạng thái này, Mộ Tuyết cũng không cần phải động thủ với chân hắn nữa.
Mọi người đều bớt lo.
"Hiện tại Mộ Tuyết hẳn đã nhận được lễ vật của ta, không biết có vui hay không."
Lục Thủy đọc sách mang theo ý cười.
Nghĩ đến Mộ Tuyết nhất định rất vui vẻ.
Ừ, hắn cũng rất hạnh phúc, ha ha.
Mặc dù đêm qua bị xúc phạm, nhưng không phải là vấn đề lớn.
Đợi đến khi thành hôn, cầm đồ tối hôm qua sỉ nhục lại.
Để Mộ Tuyết biết, đi ra ngoài lăn lộn, chung quy phải trả giá.
Thứ đồ này, sao hắn có thể trả lại?
Chẳng phải là giúp Mộ Tuyết hủy thi diệt tích sao, hắn nhìn như là người chịu thiệt, liền muốn nuốt xuống sao?
Việc này hắn có thể trêu chọc Mộ Tuyết cả đời.
Lại đến một lần, còn có thể làm ra sự tình bất nhã như thế.
Đương nhiên, sẽ chỉ nói giữa vợ chồng bọn họ.
Ra ngoài, cũng có chút tổn hại thể diện của mình.
Dấu răng ngược lại không sợ.
Hắn có hai dấu răng.
Tập hợp đủ bảy cái không biết có thể triệu hoán Thần Long hay không.
Nhưng chuyện tối qua phải cảnh giác.
Bằng không trời mới biết buổi tối nào sẽ giết ra một nữ tử che mặt.
Không chỉ đánh hắn mấy cái, còn để lại dấu răng trên người hắn.
Đây thực sự là lần đầu tiên gặp được chuyện này.
Sau đó Lục Thủy cảm giác sau lưng có cỗ hàn ý dâng lên.
Ân, chân đã bị gãy, không có gì phải sợ.
Chân Võ Chân Linh nhìn thiếu gia ở một bên, trong lúc nhất thời cảm giác có chút kỳ quái.
Dường như thiếu gia có chút chột dạ.
Có liên quan gì đến thiếu phu nhân không?
Bọn họ không dám suy nghĩ nhiều, chỉ có thể cẩn thận bổn phận.
Đừng biết những điều không nên biết.
Nếu không, ăn đắng là chính họ.

Mộ Tuyết mang theo bữa sáng tới tìm dì Đường.
Mộ Trạch nhìn thấy Mộ Tuyết lại phá lệ đưa bữa sáng tới, không nói hai lời ném tay áo bỏ đi.
Mộ Tuyết cúi đầu gọi phụ thân, nhưng không nhận được bất kỳ đáp lại gì.
Đối với việc này, Mộ Tuyết cũng không thèm để ý.
Cha nàng xác suất lớn lại tìm Lục Thủy.
Quan hệ tốt với Lục Thủy cũng được.
Ít nhất là tốt hơn so với kiếp trước.
Kiếp trước người Lục Thủy muốn đánh nhất chính là phụ thân nàng, hận không thể làm tiểu nhân, không ngừng dùng nắm đấm đánh.
Dì Đường đi ra gọi Mộ Trạch một tiếng, nhưng trực tiếp nhận được câu trả lời không rảnh.
Dì Đường nhìn Mộ Trạch rời đi có chút bất đắc dĩ.
"Phụ thân ngươi gần đây tương đối bận rộn, vẫn luôn như vậy." Dì Đường nhìn Mộ Tuyết giải thích một câu.
Mộ Tuyết chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đây là cái gì." Nhã Lâm chạy đến trước mặt Mộ Tuyết hưng phấn hỏi.
"Bữa sáng." Mộ Tuyết nhẹ giọng trả lời.
"Tỷ tỷ thật lợi hại, Nhã Nguyệt tỷ tỷ cái gì cũng không biết."
"Chỉ có ngươi nói nhiều."
Nhã Nguyệt đi tới, trực tiếp đè đầu Nhã Lâm lại.
Sau đó ném Hỏa Vân Thú cùng Thủy Vân Thú cho Nhã Lâm.
Nhưng Nhã Nguyệt thấy được, Mộ Tuyết tỷ thật sự rất lợi hại.
Dì Đường cũng nhìn, thật ra nàng rất kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên Mộ Tuyết làm bữa sáng cho các nàng đúng không?
Có chút để người không biết làm sao.

Xảo Vân Tông.
Hồng tố đang chờ đợi trong một gian hàng trong hồ.
Hôm nay nàng nhận được một tin nhắn.
Lão tổ muốn xuất quan.
Hơn nữa phải đi Lục gia một chuyến.
Đây là chuyện lần trước đã nói, chỉ là kéo dài vài ngày, mấy ngày nay lão tổ đều đang chữa thương.
Nhưng Hồng Tố có chút hoài nghi, lão tổ thật sự ổn sao?
Cảm giác vết thương cuối cùng rất nặng.
Nhất là đạo khí bản mệnh trực tiếp sụp đổ.
Sau đó Hồng Tố nhìn thấy lão tổ mặc tiên váy màu đỏ xuất hiện trong đình, lão tổ mặc đơn giản hơn trước một chút.
Có lẽ để thuận tiện khi đi ra ngoài.
Nhưng vẫn kinh diễm như trước đây.
Dung nhan của lão tổ ở Xảo Vân tông thuộc cấp bậc đỉnh cao, không người nào có thể lay động.
Có thể nói là tuyệt thế.
Nghe nói khi đó lão tổ Xảo Vân tông vẫn hoài nghi tu chân giới ai có thể xứng đôi với lão tổ.
Lão tổ có dung nhan tuyệt thế, còn có thiên phú độc đáo, từng bước đi tới cuối đại đạo.
Không ai sánh vai.
Sau đó một đám đệ tử của Xảo Vân tông rốt cục phát hiện ra một sự thật, quả thật không có ai xứng đôi với lão tổ.
Vì vậy, độc thân cho đến nay.
"Đi thôi, đi Lục gia." Thanh âm Ngưng Hạ truyền ra.
Dễ chịu và êm tai.
'Lão tổ, vết thương của ngươi thật sự không có việc gì sao?" Hồng Tố vẫn còn chút lo lắng.
Lão tổ chính là trời của tông môn các nàng.
"Không có gì đáng ngại." Ngưng Hạ nhẹ nhàng lắc đầu.
Vết thương của nàng quả thật không có vấn đề gì, khi đó Cam Lộ hạ xuống.
Hầu hết các vết thương của nàng đã được chữa khỏi.
Bế quan mấy ngày nay, chẳng qua là vì khôi phục triệt để, bằng không cũng không đến mức cần đến vài ngày.
Sau khi biết rõ tình hình, Hồng Tố thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng vẫn rất tò mò:
"Lão tổ, lúc còn trẻ không có ai đến cầu hôn sao?"
Lão tổ phong hoa tuyệt đại, thiên sinh lệ chất, đôi mắt sáng răng trắng tinh, hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành.
Ưu nhã, thong dong.
Có thể nói không tìm ra bất kỳ tật xấu nào.
Người cầu hôn, hẳn là đạp nát đại môn Xảo Vân tông mới đúng.
"Một người cũng không có." Ngưng Hạ nhẹ giọng nói.
"Tại sao?" Hồng Tố khó hiểu.
"Không biết." Ngưng Hạ lắc đầu, có chút thở dài nói:
"Tuy rằng ta không có ý định lập gia đình, nhưng quả thật không có ai tới cầu hôn.
Nhưng, lúc muội muội ta mang theo nhi tử của nàng tới thăm ta, ngược lại đại khái nói ra.”
Hồng Tố nhớ rõ, là người gả cho Lục gia.
Vì muội muội này, lão tổ còn cùng đại trưởng lão Lục gia đánh một trận.
"Vị kia nói gì vậy?" Hồng Tố hỏi.
Nàng thực sự tò mò tại sao không ai đến cầu hôn.
"Nàng nói: Tỷ quá mạnh, vị trí đứng quá cao, mắt còn mọc trên đầu, như vậy sẽ khiến người ta chùn bước, thỉnh thoảng yếu thế một chút mới kéo gần khoảng cách." Ngưng Hạ nhìn Hồng Tố nói:
"Nha đầu kia nói như vậy.
Ỷ vào mình lập gia đình làm mẫu thân, liền cảm thấy có thể giáo huấn ta.
Sau đó, ta đuổi một nhà bọn họ ra ngoài.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất