Chương 1081: Tam trưởng lão bắt đầu nghi ngờ Lục Thủy 2
Tam trưởng lão bắt đầu nghi ngờ Lục Thủy 2
Trên đường trở về, Lục Thủy có thấy một luồng ánh sáng, nhưng hắn không thèm quan tâm.
Vẫn là nên nhanh chóng đi tìm Mộ Tuyết thì hơn.
Đi ngang qua viện tử của Mộ Tuyết mới được, như thế sẽ có thể biết được rằng Mộ Tuyết ở đâu.
Trước khi Lục Thủy trở về, An Dật đã bị gọi tới đại điện.
Tam trưởng lão có một số việc muốn đích thân hỏi hắn.
Lúc này, An Dật đang đứng ở trong đại điện, đến thở mạnh hắn cũng không dám.
Nên biết rằng, người nam nhân ở trên cùng của đại điện mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, đối phương chỉ yên lặng ngồi đó thôi cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Khí thế như núi, không giận tự uy.
“Có quá nhiều sự việc trùng lặp trong cùng một ngày, đều bắt đầu từ khi gặp Lục Thủy.”
Tam trưởng lão trầm mặc một lúc lâu.
Hắn thấy được ánh sáng kia, cũng thấy trận gió ấy.
Nhưng người mà ban đầu bọn họ chọn để xây dựng bốn cái trụ cột kia vẫn chưa về.
Người có thể xây xong cả bốn trụ cột ấy trong một ngày, gần như là không có.
Trừ khi hắn tự mình động thủ.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác đều có người làm được.
Càng kỳ quái hơn chính là, có người nói cho hắn biết rằng, Lục Thủy là người xây dựng bốn cái trụ cột.
Giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Nếu như Lục Thủy có loại thực lực này, chắc chắn đã sớm phách lối tới mức muốn lên trời trước mặt hắn rồi.
Còn đi tiếp nhận trừng phạt?
Cho nên, hắn muốn nghe rõ đầu đuôi sự việc.
An Dật không dám chần chờ.
Hắn gần như không thể gặp được Tam trưởng lão.
Nếu như không phải việc lần này liên quan trực tiếp tới thiếu gia, hắn cũng không thể tới được đây.
Chuyện của thiếu gia cơ bản đều do Tam trưởng lão quản, cho nên lần này hắn mới cần phải đi tới đại điện, tự mình hồi báo với Tam trưởng lão.
“Sáng sớm hôm nay…”
An Dật nói lại toàn bộ quá trình ngày hôm nay.
Gặp được Lục Thủy, dẫn Lục Thủy đi tới khu phế tích, cho Lục Thủy xem bản vẽ, sau đó Lục Thủy muốn xây dựng trụ cột, cuối cùng là duy trì được cả ngày, xây xong liền đi về.
Không bỏ sót bất cứ thứ gì.
“Người xác định rằng hắn không hề nhìn thấy bản vẽ?”
Tam trưởng lão hỏi.
“Đúng vậy, ít nhất thì thiếu gia không hề sử dụng chút linh khí nào cả.”
An Dật trả lời.
“Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng rời khỏi vị trí, trực tiếp đứng đó ném gạch?”
“Vâng, chưa từng đổi vị trí, cũng chưa từng dừng lại, trực tiếp đứng tại chỗ ném gạch.”
“Trước kia bản vẽ nằm ở lầu mấy của Tàng Kinh Các?”
“Lầu bốn.”
Tam trưởng lão trầm mặc.
Sau đó hắn phất tay, cho An Dật rời đi.
Nhưng mà, trước khi An Dật rời khỏi đây, hắn vẫn dặn dò một câu:
“Hãy để cho chuyện này lắng xuống.”
Nghĩa là đừng tuyên truyền việc này, đừng để Lục Thủy nổi danh.
An Dật đương nhiên biết.
Cần phải hiểu rõ chuyện thiếu gia có thể làm được việc đó trước, chứ không phải là tuyên truyền khắp nơi.
Nếu đó chỉ là trùng hợp, rất dễ khiến cho thiếu gia đi nhầm đường, hoặc chính thiếu gia sẽ tự cao, sau đó mất mặt.
Tóm lại, điều cần thiết bây giờ là phải giữ được sự tỉnh táo.
Đợi cho An Dật rời đi, Tam trưởng lão liền nhíu mày lại.
Sau đó, hắn cũng rời đi.
Xuất hiện tại Đạo Tịch Đài.
Nhưng mà chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, hắn lập tức có thể nhìn ra được rằng, việc có thể tạo nên bốn cái trụ cột này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
Tuy thủ pháp xa lạ, nhưng không hề có bất kỳ vấn đề nào cả.
Tam trưởng lão quay về lại đại điện, hắn ngồi ở cái ghế trên cùng, dựa vào đằng sau.
“Lần thứ nhất là đi chăn dê, hắn liền đánh nhau với dê, hắn thắng.”
“Lần thứ hai là đi nhổ cỏ, mặc dù không có tin tức gì, nhưng hình như cũng không bình thường.”
“Lần thứ ba là tới Tàng Kinh Các đọc sách, trái lại lại vô cùng bình thường.”
“Lần này là đi xây dựng trụ cột, lực khống chế thể thuật và nghị lực đều không hề tầm thường.”
Tam trưởng lão vô cùng khó hiểu.
Nhìn qua thì Lục Thủy đúng là không có gì đặc biệt cả, nhưng mà trong cái bình thường lại xuất hiện một tia lạ thường.
“Chẳng lẽ, ngoại trừ tu luyện, các ngành nghề khác hắn đều có thiên phú vượt xa bình thường?”
“Không thể nào, đã cho hắn thử từ nhỏ tới lớn, nhưng mà không hề có một chút thiên phú nào.”
“Tu luyện không được, thể thuật không được, luyện đan không được, luyện khí không được, trận pháp không được.”
Tam trưởng lão nói một hồi, đột nhiên hắn phát hiện ra một sự kiện.
“Trước tiên không đề cập tới thể thuật, việc có liên quan tới kỳ ngộ.
Như vậy, việc chăn trâu, nhổ cỏ, xây dựng đều không thuộc hệ thống tu luyện.
Hay là nói, không nằm trong mục chủ yếu.
Có lẽ nằm trong danh mục nông nghiệp và kiến trúc.
Cho nên, Lục Thủy có thiên phú ở phương diện này?”
“Dù cho trước đó Lục Thủy thật sự đã nhìn qua bản vẽ của Đạo Tịch Đài, thì muốn xây dựng thành công cũng là chuyện không thể nào.”
“Nếu không có được thiên phú tuyệt đỉnh, thì chính là người mang theo đại khí vận.”
Còn việc hắn thuộc loại người nào, cần phải quan sát thêm.
Xem thử xem có thiên phú về phương diện kiến trúc hay không.
Nếu như có thể đào ra được thiên phú của Lục Thủy, vậy thì đúng là một chuyện vui.
Ít nhất thì sẽ không chỉ nhìn thấy Lục Thủy là lòng hắn liền hoảng.
Mỗi ngày chỉ biết có mỗi mất mặt.
“Thử kiến trúc xem sao, nếu như không phải thì thử khí vận.”
Trong lúc Tam trưởng lão đang tính xem tiếp theo nên làm gì, thì Lục Thủy đã về tới nơi ở của mình.
Mộ Tuyết ngồi xổm ở trong trận, chơi cùng với những bông hoa của mình.
Nghe thấy âm thanh từ cửa viện, Mộ Tuyết lập tức quay đầu nhìn qua.
Sau đó liền thấy được Lục Thủy.
Cái viện này, ngoại trừ Lục Thủy, những người khác hoàn toàn không thể nào tới được.
“Lục thiếu gia trở về rồi à?”
Mộ Tuyết đứng lên, trên mặt mang theo ý cười.
Mộ Tuyết vẫn mặc chiếc váy khi sáng, tóc vẫn được thắt bím như cũ.
“Mộ tiểu thư đang chăm hoa à?”
Lục Thủy tò mò hỏi.
Hắn dĩ nhiên là thấy được một đống đồ vật được bày trên bàn đá ở trong đình.
Có lẽ là cơm tối.
“Hôm nay nghe Lục thiếu gia nói có hái hoa tặc, cho nên ta hạ độc ở trong hoa.
Vậy là đã giải quyết được rồi.”
Mộ Tuyết vừa cười vừa nói.
Lục Thủy:
“...”
Hắn cảm giác được một nguy cơ vô hình.
Đêm nay, Mộ Tuyết định hạ độc à?
Trong lúc Lục Thủy vẫn còn đang cảnh giác, Mộ Tuyết đã đi tới đằng sau hắn, sau đó dùng hai tay đẩy hắn về hướng cái đình:
“Nên đi ăn cơm rồi.”
Nương theo sự thúc đẩy của Mộ Tuyết, Lục Thủy đi về phía cái đình, nhưng mà hắn có chút nghi hoặc mà nhìn tay Mộ Tuyết, hiếu kỳ nói:
“Trên tay Mộ tiểu thư không có độc đấy chứ?”
Mộ Tuyết vốn dĩ đang vui vẻ, sau khi nghe được câu nói này liền muốn đánh Lục Thủy, nhưng mà nàng cũng không tức giận:
“Hôm nay thì không có, nhưng không biết buổi tối ngày nào sẽ có.
Lục thiếu gia phải cẩn thận một chút.”
Lục Thủy:
“...”
Là tự ngươi nói hạ độc mà, ta chỉ tò mò một xíu thôi.
Nhưng mà khi hắn vừa ngồi xuống, Mộ Tuyết liền cất những cái nắp đang đậy đồ ăn đi.
Lục Thủy nhìn xuống, đúng là có cơm, xem ra Mộ Tuyết sẽ không lại phạm phải những sai lầm cấp thấp kia nữa.
“Cho Lục thiếu gia cơm nè.”
Mộ Tuyết đặt xuống trước mặt Lục Thủy một tô cơm cực kỳ đầy.
Sau đó, nàng bới cho mình một chén nhỏ.
“Mộ tiểu thư béo à?”
Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Không có.”
Mộ Tuyết nói thẳng.
Có thể đừng động một chút là nói nàng béo được không hả, rõ ràng nàng thon thả, hoàn mỹ như thế này.
Ngày nào cũng bảo béo.
Mộ Tuyết cảm giác rằng Lục Thủy không chỉ có sở thích nói nàng béo, còn muốn nàng trong vô thức cảm thấy mình béo.
Tâm địa xấu xa.
“Vậy tại sao Mộ tiểu thư lại chỉ ăn một miếng cơm?
Nấu khó ăn quá à?”
Lục Thủy lại hỏi.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, không thèm nói lời nào.
Sau đó, nàng bới thêm cho mình một muôi cơm.
“Xem ra là do đồ ăn không quá ngon.”
Lục Thủy lắc đầu.
“Muôi cuối cùng, không thể nhiều hơn nữa.”
Mộ Tuyết bĩu môi nói.
Sau đó, nàng lại bới thêm cho mình một muôi cơm nữa.
Nhiều như thế này, phải ăn tới khi nào mới hết.
Lục Thủy cười cười, sau đó cầm lấy đôi đũa nói:
“Ăn cơm, chắc chắn là rất ngon.”
Mộ Tuyết khẽ hừ một tiếng.
Nhưng thấy Lục Thủy ăn ngon như thế, cho nên không quan tâm tới vấn đề này nữa.
Nếu không thì hắn sẽ được thêm một vài nét nữa trong quyển sổ của nàng.
Sau đó, buổi tối đi qua đánh người, không thèm cách ngày luôn.
Mặc dù, hiện tại còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, nhưng mà ở một số thời điểm, không cần phải cách ngày, gộp lại tính chung một ngày luôn cũng được.