Chương 1090: Thời Khắc Rực Rỡ 2
Thời Khắc Rực Rỡ 2
Kiều Càn không nghe những người này nói, chỉ an tĩnh đứng tại chỗ.
Lâm Hoan Hoan cũng đứng đó.
Mặt trời hôm nay có hơi lớn, khiến nàng cảm thấy hơi nóng.
Có điều theo lời những người kia, nàng biết, không bao lâu nữa, cũng không cần đợi thêm, bởi vì những người ở bên trong đã sắp xuất hiện.
Đó chính là người bọn họ đợi.
Mặc dù không biết tại sao Kiều Càn lại muốn ngăn cản những người này, nhưng chắc chắn là rất khó.
Bị đánh bị chửi đã là nhẹ, về phần cuối cùng sẽ thế nào, nàng không biết.
Có điều nàng có chút hối hận.
Sáng nay nên ăn nhiều thêm hai cái bánh bao.
Như vậy đứng đây cũng có đủ sức lực để đối mặt với trừng phạt, cũng không bị đói bụng.
“Tới rồi.” Tiếng nói của Kiều Càn đột nhiên vang lên.
Lâm Hoan Hoan lập tức đứng thẳng người, thua người không thua trận.
Sợ cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, Lâm Hoan Hoan liền thấy từ bên trong có bảy người đi ra.
Đều là những người tương đối quen mắt, còn có cả em chồng.
Mà Kiều Vô Tình khi đi ra tự nhiên cũng nhìn thấy Kiều Càn ở giữa quảng trường, hắn nhăn mày lại, có chút không vui.
Có điều vẫn không nói gì.
Mà chỉ một đường đi về phía trước.
Kiều Thành và Kiều Ngọc giật thót trong lòng, bọn họ đều không rõ tại sao Kiều Càn lại xuất hiện ở đây.
Kiều Uẩn cũng không hiểu.
Mà lúc này, Kiều Thiến cảm thấy có chút không đúng, ca ca muốn làm gì vậy?
Vì sao lại công khai đứng ở chỗ này?
Cái này không giống với dự đoán của nàng.
Kiều Dịch nhìn Kiều Càn, cảm thấy có chút thú vị.
Đây là muốn đi cùng sao?
Muốn khiêu khích quyền uy của Tổ gia gia sao?
Kiều Càn, ngươi thật sự điên rồi.
Kiều Càn nhìn Tổ gia gia đang đi về phía mình, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Lâm Hoan Hoan được hắn che chắn ở sau lưng.
Lâm Hoan Hoan cũng không dám tiến lên, khí thế của Tổ gia gia quá mạnh, mà lúc đi tới đây có vẻ như rất không vui, khí thế trên người lại càng mạnh hơn.
Nếu như không phải có Kiều Càn che trước nàng, nàng cũng có chút không chịu nổi.
Rất nhanh sau đó, Kiều Vô Tình đến chỗ cách Kiều Càn không xa, hắn đứng đó nhìn Kiều Càn, nói:
“Cản đường trưởng bối sẽ bị phạt, ngươi hẳn đã biết rõ.”
“Ta biết.” Kiều Càn cung kính hành lễ với Kiều Vô Tình, nói tiếp:
“Ta có chuyện tới tìm Tiên tổ, mới tùy tiện chặn đường ở đây.
Hy vọng Tiên tổ có thể lắng nghe vãn bối nói hai câu.”
Hắn hiện tại không có tư cách gọi đối phương là Tổ gia gia.
Phế vật thì có tư cách gì?
Gọi vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.
“Làm càn.” Kiều Thành lớn giọng quát lên.
“Tiên tổ có chuyện quan trọng muốn làm, cố ý chặn đường, ngươi muốn bị phạt đúng không?
Cút sang một bên, chờ chúng ta trở về, nhất định sẽ giam ngươi lại.”
“Nghe thấy chưa?” Kiều Vô Tình nhìn Kiều Càn, dường như đang nói cho đối phương biết, hắn không muốn nghe.
“Tổ gia gia, ca ca có lẽ là có chuyện gì quan trọng.” Kiều Thiến lập tức nói.
Anh trai nàng cũng không phải loại người lỗ mãng gì, trừ khi Cửu lừa nàng.
Thế nhưng nàng cảm thấy Cửu sẽ không lừa nàng.
Chỉ là nàng vừa mở miệng, mẹ đã kéo nàng lại.
Nhắc nàng không nên nhiều lời.
Đúng vậy, ca ca chính là đang phạm sai lầm.
Cha mẹ để ca ca sai, không bào chữa, nếu không căn bản không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà…
Ca ca đi ra, nhất định sẽ không để mở đi?
Kiều Dịch nhìn Kiều Càn, hắn cảm thấy dựa vào tính tình của đối phương, chắc chắn sẽ tránh sang một bên, sau đó nhận sai.
Dù sao gần đây Kiều Càn đều là như vậy.
Căn bản không có chút cốt khí nào, mặc người ức hiếp.
“Tiên tổ, vãn bối có lời muốn nói.” Kiều Càn lại một lần nữa nói.
Kiên định lạ thường.
Hắn hiện tại không giống với trước đó.
Không hề lùi bước.
Kiều Vô Tình nhíu mày.
Kiều Thành giận dữ, trực tiếp muốn động thủ.
Nhưng lại bị Kiều Vô Tình ngăn cản, hắn nhìn Kiều Càn, nói:
“Ngươi muốn nói cái gì? Muốn đi cùng chúng ta?”
Kiều Càn nhìn Tổ gia gia, ánh mắt của hắn bình tĩnh dị thường, hắn không biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được Tổ gia gia, nhưng hắn biết, chỉ cần làm là được rồi.
Kể cả là phải dùng sức mạnh.
“Không phải.” Kiều Càn cúi người, cung kính nói:
“Vãn bối xuất hiện ở đây không phải vì muốn cùng đi đến Tiên Đình, mà là muốn thuyết phục Tiên tổ từ bỏ chuyến ra ngoài này.
Về trong nhà nghỉ ngơi.”
Kiều Càn vừa dứt lời, như sóng giông bão tố đánh vào tâm trí mọi người.
Tất cả đều vô cùng khiếp sợ nhìn Kiều Càn.
Giống như vừa nghe thấy thứ gì đại nghịch bất đạo vậy.
Về trong nhà nghỉ ngơi?
Đây là đang ra lệnh cho Tổ gia gia sao?
“Lớn mật.” Sức mạnh của Kiều Càn tràn ra, trực tiếp áp chế Kiều Càn.
Sau đó hắn bước lên, một tay nhấn Kiều Càn xuống đất.
“Nghịch tử, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đấy? Còn không mau xin lỗi nhanh?”
Kiều Thành nộ khí công tâm.
Đối mặt với sức mạnh của cha, Kiều Càn không có sức chống cự, trực tiếp bị nhấn xuống, không có cách nào đứng dậy.
Có điều hắn không hề nhận sai, càng không thể xin lỗi.
Một màn đột ngột này khiến Kiều Ngọc tâm loạn như ma.
Nàng không biết vì sao con trai lại làm như thế, Kiều Thiến cũng không hiểu anh trai rốt cuộc muốn làm cái gì.
Lâm Hoan Hoan muốn động thủ, nhưng bị khí tức mạnh mẽ áp chế, nàng chỉ có thể nói:
“Thân thể Kiều Càn không tốt như vậy.”
Kiều Thành nào để ý cái này, thậm chí còn muốn đánh trọng thương Kiều Càn.
Kiều Càn không để ý tới cha hắn, mà ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vô Tình:
“Tiên tổ, ngài cũng đã biết chuyến đi này có ý gì rồi đúng chứ?
Tiên Đình chắc chắn muốn có được cái gì đó từ trên người mọi người.
Nếu như không chiếm được thì không nói làm gì, nhưng một khi đạt được, ngài biết Tiên Đình đang là kẻ địch với ai không?
Ngài ra ngoài không sai, nhưng ngài đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Chuyến đi này chỉ cần hơi không cẩn thận, Kiều gia sẽ vì vậy mà diệt vong.
Tỷ lệ rất nhỏ, nhưng có tồn tại.
Ngài không lo sao?”
Ầm!
Kiều Càn trực tiếp bị Kiều Thành ấn vào trong đất.
Máu tươi chảy ra.
“Im ngay.”
Kiều Thành không cách nào tưởng tượng nổi, con của hắn lớn lên lại ngỗ nghịch như thế.
“Ngươi phế đi đã coi như thôi, bây giờ lại nói như vậy là có ý gì? Đây là đang trách cứ Tiên tổ sao? Hay là muốn thể hiện rằng mình là người nhìn xa trông rộng?
Lời như Kiều gia diệt vong, ngươi cũng dám nói ra miệng?
Ngươi thì tính là cái gì?
Kiều Thành, loại người đại nghịch bất đạo như này nên xử lý thế nào, ngươi biết chứ?
Dám nói như vậy trước mặt Tiên tổ.
Kiều gia đã không còn quy củ như vậy rồi sao?” Kiều Triển lạnh giọng trách cứ.
Hắn quả thật không ngờ tới Kiều Càn thế mà lại nói ra những lời như này.
Căn bản là chán sống rồi.
Làm phế vật chưa đủ, còn chạy đến đây nói lời mê hoặc lòng người.
Yêu ngôn hoặc chúng.