Chương 1091: Thời Khắc Rực Rỡ 3
Thời Khắc Rực Rỡ 3
“Trục xuất khỏi Kiều gia, nghịch tử này từ giờ trở đi sẽ không còn là người của Kiều gia.” Giọng nói trầm thấp của Kiều Thành vang lên.
Kiều Ngọc hoảng hốt đi tới bên cạnh Kiều Càn, nói:
“Mau xin lỗi Tiên tổ đi, chỉ là nhất thời đầu óc không thông, hồ ngôn loạn ngữ.
Không nghiêm trọng đến như vậy.”
Kiều Uẩn cũng có chút sợ hãi.
Đứa cháu này đang làm gì vậy?
Điên rồi sao?
Đây là muốn kéo theo cả nhà cùng gặp nạn mà.
Kiều Thiến muốn nói cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Tổ gia gia khiến nàng có chút sợ sệt.
Lúc này, sắc mặt Kiều Vô Tình băng lãnh, mây mù trải rộng.
Hắn nhìn Kiều Càn, nói:
“Ngươi biết rất nhiều à? Tiên Đình đang là địch của nhà nào?”
“Tổ gia gia hẳn phải biết Lục gia, cũng hiểu rõ sự đáng sợ của Lục gia.” Kiều Càn máu chảy xuống mặt, ngẩng đầu nhìn Kiều Vô Tình.
“Hừ, sức mạnh của Lục gia, ngươi biết rõ hơn, hay ta biết rõ hơn?” Kiều Vô Tình lạnh lùng nói.
“Tổ gia gia có lẽ đã quá đề cao bản thân rồi, Lục gia thật sự rất đáng sợ, ngài không biết, nhưng ta biết.
Không ai có thể khiêu khích Lục gia.
Kẻ địch của Tiên Đình ngài đã biết, mặc dù chuyến này đến Tiên Đình không rõ mục đích.
Nhưng một khi vì chúng ta mà Lục gia bị thương tổn trí mạng, ngài có thể trông cậy cường giả Chí Cao sẽ không giận chó đánh mèo lên Kiều gia sao?
Tổ gia gia là xem thường bọn họ, hay quá xem trọng nhà mình rồi?
Trong mắt những tồn tại kia, chúng ta cũng chỉ là sâu kiến.
Gia tộc như chúng ta, sinh tồn vốn đã không dễ.
Mà bây giờ Tổ gia gia lại muốn dẫn tất cả mọi người đi xuống vực sâu, đi tới nơi nhìn thì tưởng là tươi sáng, nhưng thật ra lại là hủy diệt.” Giọng nói của Kiều Càn càng lúc càng lớn, hắn nhìn Kiều Vô Tình, cực kỳ chăm chú nói:
“Xin mời Tổ gia gia trở về.”
“Ha ha, trò cười, ngươi lấy cái gì mời ta trở về?
Bối phận Kiều gia?
Hay là thực lực của Kiều Càn ngươi?
Nếu như ngươi có thực lực này, Kiều mỗ lập tức quay đầu về.
Nhưng ngươi có sao?
Ngươi không có cái gì, lại vọng tưởng đàm luận tương lai Kiều gia?
Dựa vào cái gì?” Kiều Vô Tình lạnh mặt nhìn Kiều Càn, nói.
Hắn có cảm giác Kiều Càn có chút không giống với thường ngày.
Thứ hắn biết có hơi nhiều, loại tồn tại như Tiên Đình này cũng biết rất rõ ràng.
Hơn nữa cũng biết rõ chuyện tam đại thế lực vây công Lục gia.
Lục gia đã làm gì lại khiến hắn sợ như vậy?
“Phế vật thì nên có dáng vẻ của phế vật, ở nhà cho ngoan là được, chuyện của Kiều gia đến phiên ngươi quản sao?” Kiều Triển nói.
“Ngươi quá tự cho là đúng, không biết nặng nhẹ.” Kiều Dịch cũng mở miệng nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Kiều Càn, dường như muốn khiến hắn hiểu phế vật thì mãi cũng chỉ là phế vật.
Lâm Hoan Hoan có chút tức giận, tiến lên một bước nói:
“Chúng ta mặc dù yếu hơn chút, nhưng lại không phải cố tình gây sự, tốt xấu gì cũng nên lắng nghe nhau một chút.”
“Mở miệng ngậm miệng là Kiều gia diệt vong, ngươi chắc chắn không phải để lòe người sao?” Kiều Triển chất vấn.
“Nếu như là chuyện quan trọng như vậy, tại sao lại nói ở chỗ này? Tại sao không nói từ trước?” Kiều Dịch cũng nói.
“Tiên tổ nói thật?” Bất chợt, giọng nói của Kiều Càn vang lên.
Một câu đột ngột này khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Có ý gì?
“Cái gì?” Kiều Vô Tình hỏi.
“Chỉ cần ta đánh bại ngài, ngài sẽ lập tức quay đầu trở về.” Kiều Càn ngẩng khuôn mặt toàn vết máu lên, nhìn Kiều Vô Tình.
Trong mắt không hề có chút e ngại nào.
Câu nói này trực tiếp khiến tất cả mọi người giật mình.
Có ý gì?
Kiều Càn thật sự muốn khiêu chiến Tiên tổ?
Kiều Thiến trực tiếp chết trân tại chỗ.
Ca ca muốn tranh phong với Tiên tổ?
Trong chớp mắt này, lời của Cửu vang lên trong đầu, nàng có chút khó tin nổi.
Thật sự như vậy sao?
Vào lúc này, anh trai nàng đã có loại năng lực này sao?
“Ha ha ha ha ha ha.” Kiều Vô Tình giận đến mức cười lớn:
“Lời này là thật, chỉ cần ngươi có thể thắng được Kiều mỗ, Kiều mỗ sẽ lập tức quay đầu trở về.
Nhưng ngươi phạm thượng, đại nghịch bất đạo, không cần biết ngươi có thắng được Kiều mỗ hay không.
Từ hôm nay, ngươi bị trục xuất khỏi Kiều gia.
Nhưng…
Nếu bây giờ ngươi đi về, Kiều mỗ có thể coi như ngươi chưa từng tới.”
Nghe được câu này, Kiều Ngọc như nhìn thấy hy vọng.
Chỉ cần nhận sai, chỉ cần nhịn xuống, sẽ không sao nữa.
“Càn nhi, trở về đi, trở về.” Kiều Ngọc nói khẽ.
Kiều Càn nhìn mẹ mình, có chút áy náy nói:
“Mẹ, thật xin lỗi, con trai vẫn không thể làm tròn được trách nhiệm làm con.”
“Im miệng, trở về.” Kiều Thành trực tiếp dùng sức ấn Kiều Càn xuống đất.
Chỉ cần không dậy được, vậy con của hắn sẽ không có cách khiêu chiến Tiên tổ, chuyện này liền có thể cho qua.
Tất cả mọi người cũng đều cảm thấy Kiều Càn sẽ không thể đứng dậy, sẽ cứ bị ấn xuống đất như vậy, cuối cùng chuyện này sẽ không giải quyết được gì.
Nhưng khiến bọn hắn kinh ngạc là, Kiều Càn tay chống xuống mặt đất, sau đó bắt đầu đứng lên.
Một cỗ sức mạnh bọn hắn chưa từng thấy bắt đầu bộc phát từ trên người Kiều Càn.
“Ta sinh ra trong Kiều gia, vì thế mà kiêu ngạo, từ kiêu ngạo tới tự phụ, từ tự phụ đến tự ti, lại từ tự ti đến tự cường.”
Kiều Càn khom người đứng dậy, một bên tay vốn bị cụt của hắn bỗng xuất hiện một cánh tay tạo ra từ sức mạnh, trực tiếp nắm lấy tay cha hắn, hất ra.
“Muôn vàn khó khăn không quỳ gối, kiêu ngạo sinh ra từ trong xương.” Kiều Càn đứng thẳng dậy, cánh tay bị cụt của hắn mọc lại, phía sau dần xuất hiện một bóng người khổng lồ:
“Khuynh Thiên Minh Thần.”