Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 132: Hắn Đang Lấy Tiền Để Sỉ Nhục Ta

Chương 132: Hắn Đang Lấy Tiền Để Sỉ Nhục Ta


Đám người Ca Từ tìm thật lâu nhưng không thể tìm được Tiên Sơn, dù có liên hệ cũng không thể được.
Bọn hắn cũng hoài nghi có phải chính mình đã bị Tiên Sơn từ bỏ hay không.
“Sư huynh nhìn kìa, Tiên Sơn xuất hiện.” Thiều Thanh chỉ về phía trước rồi nói.
Ca Từ nhìn sang, phát hiện Tiên Sơn thật sự đã xuất hiện, mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng may là không phải thật sự bị ném bỏ.
Lúc này có không ít người đã phát hiện Tiên Sơn, đều muốn đi lên xem một chút.
Chân Võ Chân Linh tất nhiên cũng phát hiện ra.
“Chắc thiếu gia đã đi Tiên Sơn rồi?” Chân Linh hỏi.
Chân Võ gật đầu:
“Chúng ta cũng lên xem một chút, nếu như không thấy thiếu gia thì cứ ở trên đó một thời gian.”
Bọn hắn đã lên kế hoạch đầy đủ, ví dụ như khi cơ duyên Tiên Sơn vừa kết thúc, nơi này chắc chắn sẽ có tín hiệu, đến lúc đó có thể gọi điện thoại tìm thiếu gia bọn hắn.
Nếu như không liên hệ được thì sẽ liên hệ với Tộc trưởng, dù sao khi đó thiếu gia đã thật sự mất tích rồi.
Chuyện này không phải là đùa giỡn.
Nhiếp Hạo cũng nghĩ như vậy, chỉ cần cơ duyên Tiên Sơn kết thúc, hắn chắc chắn có thể đạt được tin tức về hình dạng của Lục Thủy.
Đến lúc đó, chính là thời điểm đi săn Lục Thủy.
Chỉ cần đánh Lục Thủy tê người một trận, khi đó hắn có thể thu hoạch được rất nhiều thù lao.
Lục gia thật là hào phóng.
—— ——
Lục Thủy bước đi trên đường nhỏ của Tiên Sơn.
Sắc mặt hắn không tốt lắm, lần này đúng là ăn trộm gà không được còn mất cả nắm gạo.
Ài!
Thở dài một tiếng.
"Lần này không biết có thể bức gấp Mộ Tuyết hay không, nhưng chắc hẳn nàng cũng không dám quá đáng.
Khi không biết ta cũng trùng sinh, nàng sẽ phải cố kỵ cảm nhận của ta."
Lục Thủy cảm thấy mình bị Thiên Cơ Lâu Vũ hố.
Lần này mặc dù là Thiên Cơ Thạch của Thiên Cơ Lâu Vũ phát công.
Nhưng dù sao người ấn xuống chốt mở cũng là hắn.
Sau đó Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, trở về rồi nói tiếp.
Bây giờ nên tìm một chỗ ăn chút gì thì hơn.
Lục Thủy đi vào trong một trấn nhỏ, Tiên Sơn có tiểu trấn cũng không kỳ quái.
Đệ tử Tiên Sơn rất nhiều, thiên phú từng người cũng không tệ, nhưng không phải ai cũng không dính khói lửa trần gian.
Cho nên chắc chắn có người song tu, vì thế sẽ có con cái.
Mà đời sau không phải ai cũng có thiên phú hoặc là thiên phú rất cao.
Với loại chuyện thiên phú này, Lục Thủy có cảm nhận sâu sắc.
Dù sao thiên phú của cha mẹ hắn cũng rất cao, chỉ có hắn là kém.
Mẹ hắn từng hoài nghi có phải đã ôm sai rồi hay không.
Thôi được, chuyện này chỉ là đùa giỡn.
Tóm lại, Tiên Sơn lánh đời, không thể nào tùy ý giao lưu với bên ngoài.
Cho nên, nếu đệ tử Tiên Sơn có con cái không thể nào tu luyện, tất nhiên sẽ sinh hoạt tại Tiên Sơn.
Dần dà, sẽ hình thành một cái trấn nhỏ.
Một tiểu trấn ngăn cách với đời.
Vừa mới bước vào tiểu trấn, Lục Thủy đã cảm giác có hai người đi về phía mình.
Tốc độ rất nhanh.
Là Chân Võ Chân Linh.
“Thiếu gia.” Chân Võ Chân Linh đi đến trước mặt Lục Thủy, cung kính nói.
Bọn hắn thầm may mắn.
Cuối cùng đã tìm được.
Lục Thủy cảm thấy Chân Võ Chân Linh tới vừa lúc, hắn không phải tự đi tìm cửa hàng nữa.
“Giúp ta tìm một nhà hàng có thể tự dùng nguyên liệu nấu ăn của mình.” Lục Thủy nói.
Chân Linh lập tức gật đầu:
“Thiếu gia chờ một lát.”
Loại chuyện này tất nhiên sẽ do nàng phụ trách.
Sau đó Lục Thủy đi lại trên đường phố, muốn xem thử có thứ gì thú vị hay không.
Dù sao Tiên Sơn cũng không phải chỗ bình thường, không chừng sẽ có đặc sản mới lạ gì đó.
Chân Võ đi sau lưng Lục Thủy, tùy thời bảo hộ sự an toàn của Lục Thủy.
Khi thiếu gia của bọn họ không mang mặt nạ, chưa từng xuất thủ ở nơi có người.
Cho nên quyết không thể để thiếu gia phải xuất thủ.
Lục Thủy đi dạo một hồi, phát hiện một nơi bán bánh bao, nói là bánh bao bí chế gia truyền.
Tò mò, Lục Thủy cầm một cái.
Chân Võ tiến lên trả tiền.
Cắn một miếng, Lục Thủy cảm thấy rất bình thường, kém tiểu trấn Thu Vân không ít.
Sau đó Lục Thủy tiếp tục đi dạo, nhưng khi đi ngang qua một quầy hàng, hắn đột nhiên ngừng lại.
Đây là một sạp hàng bày biện rất nhiều thứ linh tinh, những thứ này có chút hơi đặc biệt, có chút rất bình thường.
Chân Võ thấy thế cũng bất giác dừng lại.
Rất nhanh hắn đã hiểu rõ, tầm mắt của thiếu gia mạnh hơn người khác không biết bao nhiêu, đồ vật bình thường trong mắt bọn hắn lại có thể là bí bảo.
Cho nên nơi này có bí bảo?
Ngay từ đầu Lục Thủy đã bị một cái mai rùa hấp dẫn, nhưng sau khi dừng lại thì hắn phát hiện sạp hàng bên cạnh có một cái giỏ trúc cỡ nhỏ, nhìn qua rất đẹp đẽ.
Lục Thủy ngồi xuống chỉ vào giỏ trúc nhỏ, nói:
“Cái này bán thế nào?”
Bày quầy bán hàng là một người đàn ông trung niên, hắn thấy Lục Thủy hỏi giỏ trúc, có chút bất đắc dĩ:
“Vị đạo hữu này, đây là hàng không bán, nó không được bày ở trong sạp hàng.”
“Thứ này ở đâu ra?” Lục Thủy lại hỏi.
“Một lần ra ngoài ngẫu nhiên đoạt được, lai lịch cụ thể ta cũng không biết.” Người đàn ông trung niên giải thích.
Chủ yếu là vật này đúng là rất đẹp mắt, cho nên hắn không muốn bán.
Bày biện đẹp mắt là được.
Mà dù có bán cũng không được mấy đồng tiền.
“Một viên linh thạch cửu phẩm, bán không?” Đột nhiên giọng nói này truyền vào trong tai người đàn ông trung niên.
Ngay từ đầu người đàn ông trung niên còn không kịp phản ứng, vốn định mở miệng từ chối, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn về phía Lục Thủy với vẻ khó có thể tin, nói:
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Một viên linh thạch cửu phẩm, mua cái này.” Lục Thủy chỉ vào giỏ trúc rồi lặp lại.
Người đàn ông trung niên sợ ngây người, không thể tin được.
Hắn cảm giác người này đang lấy tiền để vũ nhục hắn.
Dù biết rõ như vậy, nhưng câu nói hàng không bán, hắn lại không thể nói ra khỏi miệng.
"Đạo, đạo hữu, nói thật sao? Một viên cửu phẩm đó, đạo hữu biết đó là khái niệm gì không?" Hắn hỏi.
Lục Thủy gật gật đầu, không nói gì.
Một viên cửu phẩm, chỉ là tiền tiêu vặt khi ra ngoài một chuyến mà thôi.
Khả năng còn không chỉ có vậy.
Chân Võ ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Mặc dù thiếu gia có thể mua, nhưng thứ này xem thế nào cũng là giỏ trúc bình thường.
Nếu như mua về, Tộc trưởng chắn chắn sẽ tức giận?
Hi vọng chỉ là do hắn có mắt không tròng.
Cuối cùng chủ quán gật đầu, khó nhọc nói:
“Nếu, nếu đạo hữu ưa thích, vậy thì ta chỉ có thể bỏ thứ yêu thích.”
Mặc dù hắn muốn một viên cửu phẩm, nhưng lại cảm thấy đối phương sẽ không thật sự cho.
Nhưng một viên bát phẩm cũng được, thất phẩm hắn cũng có thể tiếp nhận.
Lục phẩm cũng không thành vấn đề, ngũ phẩm cũng tốt.
Nhìn thấy đối phương đồng ý, Lục Thủy cầm lấy giỏ trúc nhỏ, phát hiện đúng là nhìn rất đẹp.
“Giỏ trúc không có vấn đề chứ? Đạo hữu có thể giao linh thạch hay không?” Chủ quán thúc giục một câu.
Chủ yếu là Lục Thủy đã đứng lên.
Lúc này Chân Võ dự định trả tiền, nhưng bị Lục Thủy ngăn lại.
Cử động này chủ quán kia cũng nhìn thấy, trong lòng của hắn đang lau mồ hôi.
Quả nhiên, nào sẽ có người ngốc đến mức dùng cửu phẩm mua một giỏ trúc chỉ đẹp không?
Là do hắn tham tiền.
Lục Thủy nhìn chủ quán, nói:
"Nhìn thấy mai rùa trên quầy hàng của ngươi không? Nhỏ một giọt tinh huyết lên đó. Nếu như ngươi còn cảm thấy ta phải trả tiền, thế thì ta sẽ trả."
Chủ quán kia sửng sốt một chút, hắn có chút chần chờ, không có động tác cũng không nói chuyện.
"Ngươi là đệ tử Thiên Cơ Các?
Tu luyện Thiên Cơ Nhất Thuật, bên trên có nhị pháp tam thuật, nhưng từ nguyên nhân nào đó ngươi lại không thể nào lĩnh ngộ được nhị pháp tam thuật." Lục Thủy chỉ nói đến nơi này.
Chủ quán cau mày, hắn nhìn Lục Thủy rồi nói:
“Ý của đạo hữu là mai rùa có thể giúp ta lĩnh ngộ được nhị pháp tam thuật?”
Lục Thủy không giải thích quá nhiều, chỉ nói:
"Muốn thử sao?
Nếu như không muốn, ta cũng có thể trả tiền."
Chủ quán có chút không cam tâm:
“Ngươi không sợ ta thu tiền rồi lại trở về thử sao?”
Lục Thủy chỉ nói một câu:
“Thế thì thử xem?”
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất