Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 175: Lục Thủy Đến

Chương 175: Lục Thủy Đến


Lục Thủy thu điện thoại di động về, không xoắn xuýt chuyện ảnh chụp của Mộ Tuyết nữa.
Nhưng mà, kỹ thuật chụp ảnh của Đông Phương Tra Tra quá kém. Nếu không phải người được chụp rất đẹp, thì ảnh chụp này đúng là vô cùng thê thảm.
Lần sau có rảnh lại ném cho nàng một quyển sách, để nàng học tập một chút, đến lúc đó lại chụp thử rồi gửi cho hắn đánh giá, để xem kỹ thuật chụp ảnh có tiến bộ hay không.
Sau đó Lục Thủy mở ra một tầng hộ thuẫn trên Ma Binh, lúc này nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Hắn vốn đang tu Hữu Vi Pháp (Muốn hỏi thuộc tính sức mạnh m Dương này ở đâu ra? Đương nhiên là nhặt được.), bây giờ lại bắt đầu chủ động tu luyện.
Chủ yếu là vì trước khi đến Tàng Kiếm Cốc, đã tới gần tứ giai.
Vào lúc tới gần tứ giai, hắn đóng Hữu Vi Pháp lại, sau đó dựa vào bản thân tu luyện để bước vào bậc cửa tứ giai.
Làm như vậy là vì sao?.
Bởi vì rất lâu chưa gặp được thiên kiếp, cho nên có chút nhớ.
—— ——
Tàng Kiếm Cốc.
Nơi này không ngừng có sức mạnh bộc phát khắp bốn phía.
Đại trận của Tàng Kiếm Cốc cũng đang không ngừng lấp lóe, phảng phất tùy thời sẽ bị phá vỡ.
Lạc Phong nhìn xem tất cả nhưng không hề có biểu hiện gì, nếu nói không thèm để ý thì là giả.
Chỉ là hắn để cho mình giữ vững tỉnh táo mà thôi.
Hắn không tham chiến, Cổ Kiếm Phong cũng sẽ không.
Dù sao bọn hắn nhiều lắm chỉ có quan hệ hợp tác, Cổ Kiếm Phong phụ trách ngăn cản những người kia, mà Lạc Phong cũng có chuyện cần hắn làm.
Một là gọi người đến, hai là người không đến thì hắn sẽ phải tự mình cầm đồ vật rời khỏi nơi này.
Như vậy đã coi như hoàn thành hợp tác.
Còn việc sinh tử, đương nhiên Tàng Kiếm Cốc sẽ không quản.
Cổ Kiếm Phong ở trên không đọ sức với một vị có tu vi không chênh lệch nhiều, hai phe có thế lực ngang nhau, đều không ai chiếm ưu thế.
“Cổ Kiếm Phong, ngươi biết chúng ta không muốn coi các ngươi là địch. Giao đồ vật ra!” Ất Nghiệp đạo nhân mở miệng nói.
Cổ Kiếm Phong khinh thường:
"Đồ vật? Ngươi nói đến thứ gì?
Muốn động vào Tàng Kiếm Cốc ta thì cứ việc nói thẳng.
Không muốn là địch với chúng ta? Mang theo nhiều người như vậy đến, không nói hai lời liền muốn đồ vật, cái này chính là không muốn?"
“Cổ Kiếm Phong, làm gì lại giả hồ đồ chứ? Đồ vật đang ở chỗ ngươi, chúng ta có thứ cảm giác được.” Ất Nghiệp đạo nhân nói.
Oanh một tiếng, hai phe tách ra.
Cổ Kiếm Phong lạnh lùng nhìn Ất Nghiệp đạo nhân, nói:
“Ta rất muốn biết, đồ vật mà ngươi nói là cái gì?”
“Nếu như ngươi không biết, cứ để cho chúng ta đi vào điều tra là được.” Ất Nghiệp đạo nhân nói.
“Ha ha ha.” Cổ Kiếm Phong cười ha hả, sau đó lạnh lùng nói:
“Ất Nghiệp, ngươi đang vũ nhục Tàng Kiếm Cốc ta sao?”
“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Cổ Kiếm Phong, ta không tin ngươi không hề biết gì.” Ất Nghiệp đạo nhân nhìn Cổ Kiếm Phong, tiếp tục nói:
"Nếu như ngươi thật sự không hề biết gì, vậy để ta có thể nói cho ngươi. Sau đó bên ta sẽ có người đến, mà những người này có tu vi gì ta sẽ không nói rõ. Người có thể sai khiến Ất Nghiệp ta, chính ngươi nghĩ một chút là hiểu.
Nhìn lại Tàng Kiếm Cốc của ngươi, bây giờ có người nào dám đứng ra làm chỗ dựa cho ngươi không?"
Trong lúc nhất thời Cổ Kiếm Phong không biết nói gì.
Tàng Kiếm Cốc cũng không tính yếu, nhưng tuyệt đối không có quan hệ với chữ mạnh.
Đối phương vốn cũng không phải là thứ hắn có thể chọc nổi, trước kia hắn đã biết.
Nhưng bị đối phương nói kiểu này, trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu.
Nhìn thấy Cố Kiếm phong không nói lời nào, Ất Nghiệp đạo nhân lại nói tiếp:
“Giao ra đi, tất cả mọi người đều có chỗ tốt.”
“Hừ.” Cổ Kiếm Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
"Chỉ bằng một mình Ất Nghiệp ngươi cũng có thể uy hiếp ta? Nếu như sau lưng ngươi thật sự có tồn tại ghê gớm nào đó, cũng không cần chờ tới bây giờ?
Đúng là thiếp vàng lên mặt mình."
Ất Nghiệp có chút tức giận:
"Chấp mê bất ngộ, không biết sống chết.
Nếu ngươi không đưa, vậy thì ta sẽ tự mình động thủ."
Nói xong, hai người lại đại chiến với nhau.
Lúc lâu sau, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu vây công Tàng Kiếm Cốc, mà lại có thêm một vị thất giai chạy tới.
Lần này Cổ Kiếm Phong bị bức về Tàng Kiếm Cốc.
Hắn sắp kiên trì được một ngày.
“Tiểu tử, Tàng Kiếm Cốc đã đến cực hạn.” Cổ Kiếm Phong trở lại Tàng Kiếm Cốc.
Nơi này là tuyến đầu trận pháp, đám người Lạc Phong đang đứng ở chỗ này.
Lạc Phong không nói gì.
“Người của ngươi, cuối cùng vẫn không đến.” Cổ Kiếm Phong bình tĩnh nói.
Lạc Phong gật đầu, vẫn không hề nói chuyện.
Cổ Kiếm Phong thở dài một tiếng, nói:
"Một khi trận pháp bị phá vỡ, ngươi hãy chạy trốn đi, món đồ kia cũng sẽ theo ngươi mà đi.
Đây là cực hạn của Tàng Kiếm Cốc ta.
Hi vọng ngươi hiểu được."
“Đa tạ tiền bối, vãn bối đã hiểu. Chỉ hy vọng có thể để cho hảo hữu của ta ở lại.” Lạc Phong bình tĩnh nói.
Nhiếp Hạo nghe thấy vậy liền gấp. Lấy tốc độ của Lạc Phong, có thể chạy đi đâu?
Vừa đi ra ngoài sẽ phải chết.
Nhưng hắn không thể nói chuyện được, có muốn động đậy cũng không nổi. Hắn đã bị Cổ Kiếm Phong trấn áp.
“Có thể.” Cổ Kiếm Phong gật đầu.
Lạc Phong nói một tiếng cám ơn, sau đó chờ đợi thời khắc cuối cùng đến.
Hắn nhìn trận pháp, phát hiện đúng là không thể chèo chống được quá lâu.
Có lẽ một phút đồng hồ, có lẽ mười phút đồng hồ, nhưng sẽ không thay đổi được sự thật nó sắp sụp đổ.
Đối với Lạc Phong, quả thật hắn có chút sợ sệt.
Hắn chú ý cẩn thận nhiều năm như vậy, lần thứ nhất cách tử vong gần như thế.
Nhưng đây là lựa chọn của hắn.
Răng rắc!
Phanh.
Trận pháp đã vỡ nát.
Lạc Phong không hề do dự, trực tiếp khởi hành thoát khỏi Tàng Kiếm Cốc.
Cổ Kiếm Phong cũng để cho người khác chuẩn bị kỹ càng, dùng bí pháp ném món đồ kia ra.
“Ha ha ha, Cổ Kiếm Phong, ta xem ngươi còn có thể làm được gì.” Đám người Ất Nghiệp đạo nhân bắt đầu đi về phía Tàng Kiếm Cốc.
Ngay khi Lạc Phong vừa mới ngự kiếm, ngay khi Ất Nghiệp đạo nhân sắp đi đến đây, trên bầu trời truyền đến một đạo khí tức quỷ dị.
Sau đó một đạo hắc quang từ trên trời giáng xuống.
Khí tức vô cùng cường đại bức lui đám người Ất Nghiệp, còn Lạc Phong thì bị đánh rơi xuống mặt đất.
“Là ai?” Ất Nghiệp có chút kinh hãi, sức mạnh vừa rồi không hề yếu chút nào.
Nhưng câu trả lời không phải từ nguồn sức mạnh bên dưới mặt đất kia.
Mà từ một thân ảnh trên trời đang chậm rãi rơi xuống.
“Xem ra, cũng không tới muộn.”
Giọng nói của Lục Thủy không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều có thể nghe được.
Lúc này trên người Lục Thủy bị thiên địa chi lực quay xung quanh, đây là thiên địa chi lực mắt trần có thể thấy được.
Ở trong mắt mọi người, sức mạnh bên người Lục Thủy cực kỳ đặc thù huyền ảo.
----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất